Read with BonusRead with Bonus

Chương 893

"Giờ tôi còn có thể chạy đi đâu được nữa." Trần Huệ liếc tôi một cái. Rồi nhỏ giọng nói: "Cậu tự cẩn thận nhé." "Được." Tôi gật đầu, bước đi cẩn thận phía trước. Ra khỏi căn nhà nhỏ này, tôi mới nhận ra đây rõ ràng là một chòi canh đồng ở ngoại ô. Nhìn quanh một lượt, phát hiện ngoài tiếng bước chân...