Read with BonusRead with Bonus

Chương 47

Lúc này, đầu óc tôi đã trở nên trống rỗng, thậm chí tôi bắt đầu tự hỏi mình ngồi đây là vì cái gì.

Trương Khiết không hề ghét bỏ những thứ mặn mòi ấy.

Mặt cô ấy đầy những đốm trắng, tiến lại gần tôi hơn.

Đôi mắt Trương Khiết sáng lên nhìn tôi, chờ đợi tôi khen ngợi và khẳng định cô ấy.

"Thấy thoải m...