Read with BonusRead with Bonus

Chương 444

Cười một cách gượng gạo.

“Ừm ừm, đúng rồi, ít nhất cũng được hai năm.”

Tôi cũng cười, nhưng cũng gượng gạo không kém.

Chúng tôi ra khỏi hành lang, bắt xe đi đến nhà hàng.

Xuống xe, Mận nắm tay tôi đi về phía trước, đi chưa được mấy bước—

“Kim Thủy?”

Một giọng nói vang lên từ phía sau.

Tôi giật mình,...