Read with BonusRead with Bonus

Chương 361

Trời chạng vạng tối, tia nắng cuối cùng trên bầu trời cuối cùng cũng biến mất. Lam Nguyệt khẽ thở dài, quay lại nhìn tôi một lúc, khóe miệng nở một nụ cười buồn bã, nhưng vẫn không nói gì.

Đôi khi ngôn từ là thừa thãi, từ ánh mắt u sầu của Lam Nguyệt, tôi hiểu được tất cả.

Lúc này im lặng còn hơn ...