Read with BonusRead with Bonus

CHƯƠNG 4

Vết bỏng trên vai âm ỉ đau, trời lại không biết điều mà đổ mưa xuống.

Người bảo vệ ở cửa mời anh vào trú mưa, thuộc hạ hỏi có phải ý của đại ca không?

Người bảo vệ nói không phải. Thuộc hạ nói vậy tôi không vào, đại ca đã bảo đừng vào, tôi sẽ đứng đây chờ.

Người bảo vệ thấy thuộc hạ này cứng đầu, liền gọi điện cho vệ sĩ.

Vệ sĩ đứng canh cửa, nhận điện thoại, rồi cung kính gõ cửa, được sự đồng ý mới vào báo cáo với đại ca.

Hôm nay đại ca vừa gặp người, ăn mặc rất chỉnh tề, tay áo tinh tế, đồng hồ bỏ túi, cà vạt hàng hiệu.

Ông đang đeo găng tay đen lật giở tài liệu, nghe vệ sĩ nói, mới chậm rãi bảo: "Cứ để hắn chờ."

Vệ sĩ muốn nói gì đó nhưng lời đại ca là tuyệt đối, họ làm kẻ dưới, đâu có lý do mà nói nhiều.

...

Thuộc hạ đứng ngoài dầm mưa ba tiếng đồng hồ, mới được dẫn vào.

Người anh ướt sũng, đi đến đâu nước chảy đến đó. Lúc đến, tóc đã chỉnh chu, giờ dính bết vào mặt.

Hôm nay anh mặc bộ đồ đại ca tặng, là bộ đại ca rất hài lòng.

Ba tiếng đồng hồ, đủ để bộ vest này ướt đến hỏng.

Vào đến thư phòng, anh bước lên tấm thảm giá trị hàng chục triệu, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.

Anh dừng bước, đứng ở cửa, đại ca ngồi sau bàn, ngước mắt nhìn anh: "Đứng đó làm gì, không phải cậu kêu gào đòi gặp tôi sao?"

Thuộc hạ đành bước vào, đôi giày da ướt sũng, phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.

Đại ca đặt tài liệu xuống, mở hộp xì gà, ra hiệu cho thuộc hạ giúp ông cắt xì gà.

Thuộc hạ nhanh chóng tiến lên, mang theo một luồng không khí lạnh lẽo.

Anh bị ướt sũng, ngón tay trắng bệch vì ngâm nước, cơ thể cũng cứng đờ, vừa lạnh vừa cứng.

Xì gà anh cắt đều ướt, đại ca không để ý, ngậm vào miệng, bảo anh bật lửa.

Nước mưa chảy theo ống tay áo của thuộc hạ, thấm vào áo sơ mi màu xám của đại ca. Anh nhìn thấy, đại ca cũng nhìn thấy.

Thuộc hạ cất bật lửa, khẽ nhíu mày.

Đại ca ngậm xì gà, ngả người vào ghế: "Không có gì muốn nói với tôi sao?"

Thuộc hạ im lặng.

Ánh mắt đại ca lạnh lùng: "Cút ra ngoài."

Theo thường lệ, thuộc hạ nên nhanh chóng cút đi, nhưng hôm nay anh không, chắc đầu óc bị mưa làm cho mụ mị, anh nhìn đại ca: "Hôm nay mưa to quá nhỉ."

Đại ca lấy xì gà ra, phun một hơi vào thuộc hạ: "Vậy thì sao?"

Thuộc hạ chạm vào áo sơ mi của mình: "Đây là bộ đồ ông thích nhất, giờ ướt hết rồi."

Giọng anh rất nhẹ, lộ vẻ tiếc nuối và hối hận.

Đại ca nhìn thuộc hạ một lúc lâu, cuối cùng cười: "Chỉ tiếc bộ đồ thôi sao? Còn người phụ nữ thì sao?"

Thuộc hạ ngẩng lên, biểu cảm không thay đổi: "Tôi đã xử lý xong rồi."

Đại ca nhìn anh chế giễu, thuộc hạ tự nhiên quỳ bên cạnh ông, hai tay thành kính nâng tay phải của đại ca: "Ông đừng giận."

Anh muốn hôn lên chiếc nhẫn, nhưng cơ thể lảo đảo, môi nặng nề đè lên mu bàn tay của đại ca.

Ngẩng đầu lên, quả nhiên sắc mặt đại ca thay đổi, ông ghét nhất người khác chạm vào cơ thể mình, huống chi là hôn trực tiếp lên da.

Đại ca rút tay ra, chỉ vào cây roi dài treo trên tường: "Cởi đồ ra, lăn sang bên đó quỳ."

Đây không phải lần đầu thuộc hạ bị đánh, lần trước bị đánh là vì dưới tay anh xuất hiện kẻ phản bội.

Previous ChapterNext Chapter