




Chương 2
Cảm giác mềm mại từ cánh tay khiến ông Mã không khỏi run rẩy một chút.
Thêm vào đó, hương thơm từ cơ thể cô gái, cùng với mùi đặc trưng của thiếu nữ lan tỏa trong không khí, như một loại độc dược kích thích tâm trí ông Mã.
Nhưng ông Mã vẫn cố giữ bình tĩnh, nuốt nước bọt rồi hỏi: "Tiểu Yên, nói rõ với chú, chuyện gì xảy ra vậy?"
"Chú à, con vừa đạp xe, đạp một lúc thì chỗ đó bắt đầu ngứa, còn chảy ra thứ gì đó lạ lắm, trước đây con chưa bao giờ như vậy, chắc chắn là xe đạp có độc. Chú Mã, chú nhất định phải cứu con."
Nói xong, Lưu Yên càng thêm kích động, nắm chặt cánh tay ông Mã không chịu buông.
Ông Mã lại cười thầm, ông biết rõ chuyện gì đang xảy ra.
Đường trong làng vốn gập ghềnh, quần của Lưu Yên lại chật, khi đạp xe, quần cọ xát vào yên xe, kích thích chỗ nhạy cảm của Tiểu Yên, dẫn đến phản ứng sinh lý. Cô bé ngây thơ, tưởng rằng mình bị trúng độc, chỗ đó mới ngứa và chảy ra chất lạ kia.
Ông Mã cười, định nói rõ sự thật cho Lưu Yên.
Tuy nhiên, cảm giác ấm áp từ cô bé khiến tâm trí ông Mã thay đổi ngay lập tức. Nhìn cô bé ngây thơ mà quyến rũ trước mặt, ông Mã, người đã độc thân lâu năm, bỗng nảy sinh lòng tham.
Tại sao không biến Lưu Yên thành người phụ nữ của mình?
Ý nghĩ đó vừa lóe lên, ông Mã không thể kiềm chế được nữa, ông lập tức nghĩ ra một cách.
"Tiểu Yên... con không bị trúng độc, nhưng chuyện này còn đáng sợ hơn cả trúng độc."
Sắc mặt ông Mã trở nên nghiêm trọng, như thể đang gặp phải vấn đề khó giải quyết.
"Á? Chú Mã, nghiêm trọng vậy sao? Chú nhất định phải cứu con, con không muốn chết, con còn chưa lấy chồng mà!"
Lưu Yên sợ đến mức chân mềm nhũn, cả người dựa vào ông Mã.
Ông Mã lại thấy sướng, nhìn Lưu Yên trong vòng tay, như đang ôm một khối ngọc mềm mại, cảm giác êm ái khiến ông không muốn buông ra, nhất là khi ngửi thấy hương thơm trên cơ thể cô, ông Mã kích động đến mức thở gấp.
Ông Mã biết làm vậy là sai, nhưng ông đã độc thân nhiều năm, bây giờ có cơ hội thỏa mãn khát vọng của mình, ông không thể kiềm chế được nữa.
"Con còn trẻ, nhiều chuyện con chưa biết, trong núi có nhiều khí tà, chắc chắn là con đã bị dính phải thứ gì đó không sạch sẽ khi đạp xe, nên mới bị bệnh này..."
Lưu Yên đâu biết những chuyện này, cô vốn tin tưởng ông Mã, nghe ông nói vậy, cô liền tin ngay.
"Chú Mã, chú làm bác sĩ lâu rồi, chắc chắn đã gặp qua mọi thứ, chú có thể cứu con đúng không?"
Lưu Yên sợ hãi tột độ, không ngờ chuyện lại nghiêm trọng như vậy, cô không muốn chết.
"Con đừng lo, bệnh này tuy phiền phức nhưng chú Mã vẫn có cách."
"Tuyệt quá, chú Mã!"
Nghe thấy mình có thể được cứu, Lưu Yên mừng rỡ, ôm chặt lấy ông Mã, qua lớp áo mỏng, cảm nhận sự mềm mại ép chặt, ông Mã cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa, ông chỉ muốn có Lưu Yên ngay lập tức.
Ông biết mình phải nhanh chóng, không thì sẽ nổ tung mất.
Vì vậy, ông Mã vội vàng kéo Lưu Yên vào phòng.