Read with BonusRead with Bonus

Chương 1752

Vỡ tan, cảnh tượng hỗn độn.

Vợ tôi cắn chặt môi, nước mắt lặng lẽ trào ra, lặng lẽ nhìn tôi như mất trí. Lâu lắm, đợi tôi mệt mỏi, phát tiết đủ rồi, cô ấy mới đứng dậy ôm lấy tôi từ phía sau, khóc lóc nói, "Anh đừng làm em sợ nữa được không?"

Nước mắt không thể kìm nén, lăn dài trên má, nhưng tôi ...