




CHƯƠNG 3
Vương Bình không ngờ mẹ lại cởi mở như vậy, nên hai tay cứ xoa nhẹ nhàng lên ngực mẹ. Vì mẹ không mặc áo ngực, nên khi đầu ngực chạm vào lòng bàn tay của mình, cảm giác ấy khó tả lắm, chỉ thấy như có dòng điện chạy khắp người, và bên dưới cũng từ từ cứng lên.
Đây là cảm giác mà trước giờ khi chạm vào ngực mẹ chưa từng có.
Có lẽ mình thực sự đã lớn rồi.
"Bình à, giấc mơ kỳ lạ chỉ có chạm vào ngực mẹ thôi sao?"
"Nhưng mà..."
"Bình à, cứ nói đi, mẹ đã nói rồi mà, mẹ sẽ không trách con đâu."
Nghe mẹ nói vậy, Vương Bình tiếp tục kể, "Con mơ thấy sau khi chạm vào ngực mẹ, cứ như bây giờ, con cứ xoa mãi, rồi sau đó con lại chạm vào..."
"Nói đi." Mẹ dùng giọng nhẹ nhàng bảo con.
"Tay con tiếp tục di chuyển xuống dưới ngực mẹ, rồi chạm vào... chỗ mà trong ký ức của con nó trơn láng không có lông..."
Con trai không nói tiếp nữa, cũng không dám nói tiếp, nên ngẩng đầu lên nhìn mẹ với khuôn mặt đỏ bừng.
Lúc này, là mẹ, dĩ nhiên bà hiểu con trai muốn nói gì, bà cũng thấy sự thay đổi ở phía dưới của con.
Chẳng lẽ con trai đã hiểu chuyện đó rồi sao?
"Bình à, sau đó thì sao?" Mẹ hỏi như thể không biết.
"Sau đó con cứ chạm vào... rồi leo lên người mẹ... rồi từ con... phóng ra một thứ gì đó."
Mẹ ôm chặt con trai, tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn. Bà không thể tin rằng con trai mình đã trở thành người lớn.
Với sự tiếp xúc của da thịt, cả hai mẹ con đều rất kích động, tay con trai từ từ di chuyển xuống dưới cơ thể mẹ, vừa chạm tới đó thì mẹ dùng tay ngăn lại.
"Mẹ, con muốn..."
Tay con trai lại một lần nữa di chuyển tới gốc đùi mẹ, lần này mẹ không ngăn lại.
Thế là tay con trai mạnh dạn luồn vào bên trong váy mẹ...
Mẹ muốn ngăn lại, nhưng bà lại không muốn ngăn. Bà nhìn đồng hồ treo tường, bốn giờ năm mươi, còn mười phút nữa thì con gái sẽ về.
"Bình à, con muốn chạm thì chạm nhanh đi, lát nữa Phương về thì phiền lắm."
Chưa kịp nói hết câu, tay con trai đã chạm vào vùng kín của mẹ...
"Ah..." Mẹ phát ra một tiếng rên rỉ.
"Mẹ, chỗ này của mẹ vẫn không có lông, chạm vào thật là thoải mái."
Đúng lúc Vương Bình định tiến xa hơn thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa của Vương Phương.
"Mẹ, mở cửa nhanh lên."
Toàn Hồng vội nói với con trai, "Bình, nhanh ra mở cửa đi."
"Mẹ, tối nay con ngủ với mẹ được không?" Tay con trai vẫn dừng lại ở vùng kín của mẹ mà không đi mở cửa.
Ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ, "Mẹ..."
"Bình, nghe lời, nhanh ra mở cửa đi."
"Mẹ, mẹ đồng ý với con đi."
"Mẹ..." Vương Bình nhìn mẹ với ánh mắt cầu xin.
"Được rồi, nhưng phải đợi em ngủ đã."
"Vâng, mẹ." Con trai vui vẻ chạy ra mở cửa.
"Anh, sao lâu thế mới mở cửa?" Vừa vào nhà, Vương Phương không vui nói với anh trai.
"Em tưởng anh là công tắc điện tử à, bấm một cái là mở ngay sao? Anh còn phải từ trong phòng đi ra chứ."