Read with BonusRead with Bonus

Chương 410

“Được rồi, tôi cảm ơn anh!”

Tôi không biết sao mình lại cảm thấy muốn khóc. Nếu không sợ Tôn Vũ cười nhạo tôi không có chí khí, chắc tôi đã khóc ra rồi.

Tiếp theo, hai chúng tôi tiếp tục ăn cơm. Trong lúc ăn, tôi không nói chuyện công việc, không phải vì tôi không muốn, mà vì anh ấy nói ăn xong rồi ...