Read with BonusRead with Bonus

Chương 57

Lưu Tuấn Kiệt vỗ vai tôi, nhỏ giọng an ủi. Tôi biết, anh ấy muốn phân tán sự chú ý của tôi, để tôi không quá căng thẳng, vì ánh mắt của tôi luôn dán chặt vào cửa phòng mổ, không rời đi chút nào.

Tôi vẫn đứng yên nhìn, hoàn toàn không để ý đến lời anh ấy nói.

Cô Bạch luôn đối xử rất tốt với tôi. Mặ...