




CHƯƠNG 5
"Bà Bạch khẽ gạt tàn thuốc, nói nhạt nhẽo.
'Em biết à? Sao em biết?' Tôi không khỏi sững người, đây là bí mật trong lòng tôi mà.
'Ngày nào em cũng nhìn chằm chằm vào bà Bạch, còn lấy quần lót và tất của tôi để làm chuyện xấu, tôi không biết sao được?' Bà Bạch liếc tôi một cái.
Đúng rồi! Mỗi lần bà Bạch tắm xong, hoặc cúi xuống nhặt đồ, tôi không thể không lén nhìn. Tôi cứ nghĩ bà Bạch không biết, giờ mới thấy bà ấy rõ như gương.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu bà ấy biết sao không ngăn cản? Chẳng lẽ bà ấy... cố tình để tôi nhìn?
'Đang nghĩ linh tinh gì đấy?' Bà Bạch không vui nói.
Tôi vội lắc đầu, nói không nghĩ gì cả.
Bà ấy nhấc chân nhỏ lên, đá nhẹ vào cậu nhỏ của tôi không biết từ lúc nào đã cứng lên, mắng: 'Cái lều đã dựng lên rồi, còn nói không nghĩ gì?'
Mặt tôi đỏ bừng, ngại ngùng gãi đầu.
Nhưng lúc đó tôi cũng táo bạo, đưa tay nắm lấy chân nhỏ của bà Bạch.
Chân bà ấy rất đẹp, ngón chân vừa mới rửa xong, đỏ hồng rất đẹp, còn có những đường gân xanh mờ trên mu bàn chân.
'Bà Bạch, chân bà đẹp quá.' Tôi không khỏi nuốt nước miếng.
'Đẹp gì, người già rồi.' Bà Bạch thở dài.
Tôi vội nói không già, bây giờ mới có hương vị, thu hút người khác.
Bà ấy liếc tôi một cái, nói: 'Mau buông tay ra, còn muốn liếm nữa à?'
'Hehe, chân đẹp thế này liếm một cái cũng là phúc mà!' Tôi cười gian.
'Thôi, đừng có nói nhảm, giống hệt bố cậu.' Bà Bạch không vui rút chân lại, còn cảnh cáo tôi, sau này không được theo dõi bà ấy nữa, nếu không sẽ bị tát.
Lúc đó tôi nghĩ, đã nói đến mức này rồi, thôi thì nói thẳng luôn: 'Bà Bạch, bà có thể đừng hẹn hò với mấy người đàn ông lạ nữa được không? Nếu bà cần... tôi có thể...'
'Hẹn hò? Cậu nghĩ tôi đi hẹn hò với mấy chàng trai trẻ à? Bà Bạch trong mắt cậu là loại phụ nữ dễ dãi thế sao?' Bà Bạch lạnh lùng chất vấn tôi.
Tôi nghĩ thầm bà đừng giả vờ nữa, nào là dùng chân, nào là mặc như thế. Không phải hẹn hò thì là gì? Chẳng lẽ là nói chuyện đời, bàn lý tưởng.
'Thôi, lười giải thích với cậu.' Bà Bạch không kiên nhẫn nói.
Tôi tiến một bước, nói: 'Sao lại thế, tôi không biết nội tình, vừa rồi xin rút lại lời nói.'
'Không cần rút lại, bà Bạch của cậu đúng là một người chuyên hẹn hò, đàn ông các cậu được chơi phụ nữ, chẳng lẽ phụ nữ không được chơi đàn ông?' Bà Bạch không vui nói.
Tôi thấy bà ấy thật sự hơi tức giận, liền nảy ra ý, nói: 'Tôi cũng là đàn ông, bà chơi tôi đi.'
Bà Bạch phì cười, nói bây giờ không có tâm trạng, không muốn chơi.
Tôi thừa cơ nắm tay bà ấy, nói: 'Chơi đi mà, không mất tiền, lại an toàn.'
'Bà Bạch của cậu khẩu vị nặng lắm, cậu không sợ bị tôi chơi hỏng à?' Bà Bạch cười nói, cũng không còn giận nữa.
Tôi giả bộ ưỡn ngực, nói: 'Không sợ.'
Bà Bạch nâng cằm tôi lên, 'Thật không? Vậy có dịp bà Bạch sẽ chơi cậu thật kỹ.'
'Ngày tốt không bằng hôm nay, hay là bây giờ luôn đi? Dù sao cũng không có ai.' Tôi cười gian.
Nói đến mức này rồi, cũng không cần ngại ngùng đỏ mặt nữa.
'Cậu mơ đẹp nhỉ.' Bà Bạch không để ý tôi, quay người vào nhà.
Tôi sốt ruột ngứa ngáy cả người, bà Bạch này thật xấu, chỉ châm lửa, không dập lửa."