Read with BonusRead with Bonus

Chương 1830

Hà Thành Khánh khóc rất lâu.

Giống như nếu không khóc cạn nước mắt thì không thể nào nguôi ngoai được.

Đợi trời sáng hẳn, ngoài kia vang lên tiếng chim sẻ buổi sáng, Hà Thành Khánh mới ngẩng đầu lên, nhìn Hà Lĩnh nói khẽ: "Anh nên giết tôi đi."

"Tôi không nỡ."

Hà Lĩnh cười khổ lắc đầu: "Có những v...