Read with BonusRead with Bonus

CHƯƠNG 4

Anh bắt đầu hiểu rằng có lẽ anh trai cũng giống mình, mỗi lần quay lưng lại đều muốn khóc.

Theo cách nói mà Trần Diệm không hiểu, tức là Trần Dự cũng muốn yêu anh, cũng không nỡ rời xa anh. Nhưng Trần Dự sẽ không vì thế mà làm tổn thương anh.

Lúc này, Trần Diệm từ túi áo cũ của anh trai lấy ra một viên kẹo, anh đã nắm chặt túi áo suốt, hóa ra bên trong là một viên kẹo, một viên kẹo để dành cho Trần Dự.

Bị tay nóng của anh làm tan chảy, kẹo dính vào giấy gói, anh nhét vào lòng bàn tay của anh trai, mở miệng: "Anh, a——"

Ý là muốn Trần Dự ăn.

Trần Dự mở lớp giấy kẹo đẹp mắt, cắn viên kẹo dính vào miệng, rất ngọt, anh chưa từng ăn, em trai anh đã ăn chưa? Anh hình như chưa từng mua loại kẹo này cho em, là Hứa Hoan cho đúng không.

Hứa Hoan cho mấy viên nhỉ? Một viên hay hai viên? Trong túi của nhóc chỉ có một viên, là viên duy nhất? Hay là viên còn lại?

Nhưng dù có phải là viên duy nhất hay không, nhóc vẫn để dành cho anh.

Nhóc chưa từng ăn kẹo sao lại không tham lam nhỉ?

Trần Dự cúi đầu, ôm mặt khóc, Trần Diệm ậm ừ đưa tay chạm vào tóc anh, chạm vào sau gáy, gọi anh trai, anh trai, anh trai.

Nước mắt anh chảy qua kẽ tay rơi xuống sàn nhà, ừ ừ đáp lại.

Vẫn là anh làm anh trai đi. Nhóc Diệm không hiểu gì, không biết gì, nhóc Diệm sinh ra là để yêu anh, anh biết, anh biết mà, nhóc Diệm mỗi lần khóc đều vì yêu anh.

Trên đời này làm gì có cái gọi là công bằng hay không công bằng. Bố mẹ anh bị tai nạn chết không ai quan tâm, ai nói về công bằng, chồng của Hứa Hoan ở ngoài ngoại tình, đang ăn cơm thì bồ nhí gọi điện nói mình mang thai, ai nói về công bằng, nhóc Diệm vừa sinh ra đã mất bố mẹ, ai nói về công bằng.

Nếu nói về công bằng, thì chỗ nào cũng không công bằng, đâu đâu cũng không công bằng.

Nhóc Diệm cũng không có sự lựa chọn, nếu có thể nhóc Diệm cũng muốn sinh ra trong một gia đình trọn vẹn, không phải sống trong tòa nhà bỏ hoang, không phải trong tuổi cần sự đồng hành nhất mỗi ngày dùng nước mắt yếu ớt để níu giữ anh trai mình, họ đều không có sự lựa chọn, họ chỉ có thể tìm một chút công bằng từ nhau thôi.

Anh yêu em bao nhiêu, em cũng phải yêu anh bấy nhiêu.

Đây là điều duy nhất anh mong muốn về sự công bằng trên đời này.

Sau khi Trần Dự khóc xong, lau sạch nước mắt, viên kẹo trong miệng cũng đã tan hết, trở thành nước kẹo ngọt ngào dính vào mọi góc trong miệng, anh bế Trần Diệm đi rửa mặt, hai người nằm trên một chiếc giường, thân hình mềm mại của Trần Diệm như không có xương, cuộn tròn trong lòng anh, gọi anh trai.

Anh nói: "Nhóc Diệm, em cứ trách anh đi."

Trách anh đi. Trách anh là anh trai của em nhưng luôn không ở bên cạnh em.

Trần Dự đi tìm nhiều việc để làm, hạ mình tìm những người thợ già học nghề, học cách mở khóa, học cách sửa điện, học cách thông ống nước, học nhiều thứ, điều duy nhất anh không học được là làm sao kiếm được nhiều tiền hơn mà vẫn có thể ở bên cạnh Trần Diệm nhiều hơn.

Cuối cùng anh phải từ bỏ việc ở bên cạnh Trần Diệm.

Anh không muốn Trần Diệm sau này cũng phải vất vả như mình, muốn Trần Diệm có cuộc sống tốt hơn, có thể nhét đầy túi một nắm kẹo, không cần phải nắm chặt một viên kẹo đến tan chảy, đến chảy nước miếng cũng không dám ăn, nhất định phải để dành cho anh trai.

Trần Diệm phát hiện nước mắt của mình không còn tác dụng nữa, nên cũng ít khóc hơn, anh cũng nhớ rằng tối đó anh trai đã rơi nước mắt.

Previous ChapterNext Chapter