




CHƯƠNG 1
Lúc còn nhỏ, tiếng đầu tiên mà Trần Diễm thốt ra là "anh."
Những đứa trẻ khác khi học nói thường gọi "mẹ" đầu tiên, nhưng cậu lại học gọi "anh" trước, một từ hoặc lặp lại hai từ, sau đó mới học được "mẹ", còn "bố" thì chưa từng gọi, bởi vì cậu không có bố mẹ.
Khi cậu vừa sinh ra, còn chưa cai sữa, vẫn còn nằm trong chiếc giường cũ kỹ, rách rưới mà hàng xóm không cần nữa nên cho bố mẹ cậu, khóc từng tiếng một, thì bố mẹ cậu đã bị xe tông chết ngay bên đường.
Người gây tai nạn bỏ chạy, báo cảnh sát cũng không bắt được, cảnh sát ở cái thị trấn nhỏ này mỗi ngày chỉ biết ngồi trong văn phòng ngủ hoặc ăn, chẳng làm việc gì, mạng người chẳng là gì cả, tất cả đều là những mạng sống rẻ mạt.
Trần Diễm mất bố mẹ, nhưng còn một người anh, tên Trần Dụ, lớn hơn cậu sáu tuổi.
Khi cậu mới một tháng tuổi, Trần Dụ đã sáu tuổi ba tháng, vừa đúng tuổi đi học tiểu học, trên không còn bố mẹ, dưới còn một đứa em nhỏ trong tã, phải làm sao đây? Trần Dụ biết được mấy chữ? Anh học gọi bố mẹ sớm hơn Trần Diễm, nhưng giờ không thể gọi nữa, cũng học gọi em trai sớm hơn, mỗi ngày đều gọi.
Trần Dụ còn học cách quỳ gối trước người khác.
Trong cái khu chung cư bỏ hoang ở cuối ngõ, có rất nhiều người giống họ, không tiền, không danh phận, nhưng vẫn phải sinh con, vẫn phải nuôi dưỡng, cả tòa nhà đầy tiếng chửi mắng của phụ nữ, tiếng quát tháo của đàn ông, và tiếng khóc chói tai, không ngừng của trẻ con.
Trần Dụ tìm khắp nơi những người phụ nữ đã sinh con và còn sữa, quỳ gối cầu xin họ cho Trần Diễm bú, rồi giúp họ làm việc nhà.
Rửa bát, giặt đồ, quét nhà, đổ rác, việc gì cũng làm.
Gặp người tốt bụng, anh còn có miếng cơm ăn, không gặp thì sáng tối uống nước, trưa lấy ít tiền bố mẹ để lại, rút ra một ít, đến quán cơm nhỏ trong ngõ mua một bát cơm trắng.
Anh không thể đi học, nhưng luôn nghĩ rằng số tiền bố mẹ để lại là để gửi em Trần Diễm đi học.
Sau này, trong khu chung cư bỏ hoang lại đến một người phụ nữ tên là Hứa Hoan, chồng làm lao động nặng bên ngoài, cô sống một mình ở đây. Hứa Hoan có lòng tốt, thấy Trần Dụ gầy gò, đeo theo đứa em hay khóc, luôn cảm thấy thương xót, nên thường cho Trần Dụ đến nhà ăn cơm. Ban đầu Trần Dụ không chịu, cô đành nhờ anh đi mua đồ, tìm nhiều việc lặt vặt cho anh làm, anh mới đồng ý.
Nhưng chỉ khi ăn cơm, làm việc anh mới đến nhà cô, còn lại Trần Dụ không bao giờ mang Trần Diễm bước vào nhà cô nửa bước.
Bởi vì trong lòng Trần Dụ, trẻ con đều rất phiền phức. Dù chính anh cũng chỉ là một đứa trẻ vài tuổi.
Và Trần Diễm thực sự rất phiền phức, cậu rất hay khóc, thường xuyên khóc, mỗi lần khóc là một giờ đồng hồ, như thể không biết mệt, dù Trần Dụ có dỗ thế nào, cậu cũng không nghe, chỉ bướng bỉnh mở miệng, không ngừng hành hạ người anh chỉ lớn hơn cậu sáu tuổi, mệt mỏi đến mức đứng một lát cũng có thể ngủ gục.
Trần Dụ lắc giường em bé, không được, bế cậu đung đưa, không được, gọi cậu là Diễm, không được, hát cho cậu nghe, cũng không được.
Hứa Hoan biết chuyện, liền dạy Trần Dụ, trẻ con dễ bám người, phải gọi là cục cưng, bảo bối, phải âu yếm.
Trần Dụ nhìn đứa em khóc đỏ mặt, mãi mới thốt ra được một câu: "Cục cưng."
Trần Diễm vẫn khóc, nhưng đưa tay nắm lấy ngón tay anh, ậm ừ, anh lại gọi một tiếng, cục cưng, Trần Diễm khóc yếu dần, nức nở, anh cúi xuống, gọi cục cưng, rồi hôn nhẹ lên má Trần Diễm.