




Chương 2
Trường trung học Lân Dương là một trường tư thục, nằm trong top ba trường có đội ngũ giáo viên xuất sắc nhất thành phố B.
Học sinh ở đây phần lớn là con nhà giàu hoặc là những người có thành tích học tập xuất sắc.
Vân Tưởng lại một lần nữa lén lút trốn khỏi trường.
Ai mà ngờ được, năm ngày trước, cô vẫn còn là một nhân viên văn phòng làm việc ngày đêm để tiết kiệm tiền mua nhà, bỗng nhiên tỉnh dậy trở thành một cô gái mười bảy tuổi.
Quay về quá khứ không đáng sợ, đáng sợ là trở thành người khác.
Lần đầu tiên nhìn vào gương thấy hình dáng hiện tại của mình, cô suýt nữa đập vỡ gương.
Đêm đó, cô đứng trên sân thượng, nhìn màn hình lớn ở quảng trường, người phụ nữ đứng cạnh Mặc Tinh Trạch trông giống hệt cô, chỉ có điều một người còn ngây thơ, một người thì thanh lịch hơn.
Đến giờ cô vẫn chưa thể hiểu nổi tại sao lại như vậy.
Điều khiến cô khó chấp nhận nhất là cô và Hạ Quân Trần trở thành bạn cùng lớp, lại còn ngồi trước sau nhau.
Mỗi lần nhìn thấy gáy của anh ta, cô lại có cảm giác muốn lấy sách đập vào đầu anh ta.
"Tôi vừa thấy thằng nhóc đó vào ngõ này." Mấy tên côn đồ với mái tóc nhuộm lòe loẹt vừa đi vừa nói.
Khi đi ngang qua Vân Tưởng, gió thổi bay vạt áo của một tên, để lộ cán dao ở thắt lưng.
Đợi đến khi mấy tên đó biến mất ở đầu ngõ, Vân Tưởng nheo mắt đứng lại. Vừa nãy khi cô đi ra từ ngõ, có một người vội vàng đi lướt qua cô. Dù không nhìn rõ mặt, nhưng cô nhận ra đồng phục, đó là của trường Lân Dương.
Mặc Tinh Trạch không ngờ mấy tên này lại đuổi đến đây, anh ta cởi bỏ chiếc áo đồng phục bên ngoài, trong mắt ánh lên vẻ bất cần.
"Thằng nhóc, lần trước để mày chạy thoát, lần này không dễ đâu." Tên cầm đầu rút dao ra, tiến về phía anh ta.
Những tên còn lại cũng lần lượt rút dao ra, biết Mặc Tinh Trạch biết đánh nhau nên lần này chúng đã chuẩn bị kỹ.
Mặc Tinh Trạch không thay đổi sắc mặt, nhưng trong lòng cảm thấy lạnh lẽo. Nếu là tay không, anh ta còn có khả năng chiến đấu.
Tuy nhiên, thua người không thua trận, dù thế nào cũng phải cố gắng.
Vân Tưởng lưỡng lự vài lần ở đầu ngõ, ngõ này gần cổng sau của trường Lân Dương, ngoài học sinh tan học muốn đi đường tắt, thường không ai đi qua.
Tiếng đánh nhau loáng thoáng vọng ra từ trong ngõ, có thể nghe thấy tiếng hò hét phấn khích, "Chém chết nó."
"Alo, alo, có phải 113 không, ở đây có người tụ tập đánh nhau, có người bị chém đứt cả tay... đúng đúng, các anh mau đến đi."
Giọng nữ đột ngột vang lên làm bọn côn đồ giật mình, chúng vội vàng thu dao lại, trước khi đi không quên cảnh cáo, "Xem như mày may mắn, lần sau gặp lại sẽ không tha."
Mặc Tinh Trạch không nhìn mấy tên côn đồ mà liếc về phía đầu ngõ.
Người vừa giúp anh ta, chắc là cô gái gặp trong ngõ?
Cô cũng mặc đồng phục, chứng tỏ học cùng trường với anh ta.
Vân Tưởng hét một tiếng xong liền nhanh chóng rời đi, cô sợ bị mấy tên côn đồ phát hiện, sau này sẽ tìm cô gây rắc rối.
Ngồi xe buýt tuyến 64, đi năm trạm là đến trường trung học số Ba.
So với trường Lân Dương, trường số Ba chắc chắn là trường hạng bét.
Hơn nữa, kỷ luật ở đây cũng không tốt, đánh nhau thường xuyên xảy ra.
Vân Tưởng trước đây học ở trường này, nhưng cô chuyển đến khi đang học lớp 11, ban đầu bị bạn bè trêu chọc vì cách phát âm.
Chính vào thời điểm đó, cô quen Tiền Tiểu Dã, cô gái tóc ngắn như con trai, chân thành nói muốn làm bạn với cô.
Không ngờ, tình bạn này kéo dài suốt chín năm, tình cảm ngày càng sâu đậm, bố mẹ của Tiền cũng coi cô như con cái, mỗi dịp lễ Tết đều kéo cô đến nhà ăn cơm.