




CHƯƠNG 5
“Chết tiệt, chặt quá.” Lão Trang nhấn mạnh một cái, cơ thể Lâm Nhượng run lên, nhưng hơi thở của anh vẫn đều đặn, như thể không sợ chết.
Dụ Thiếu Bội luôn dõi theo anh, thấy anh mắt trắng dần, liền thả tay ra, đợi đến khi mặt anh trở lại màu sắc bình thường thì lại siết chặt, cứ thế lặp đi lặp lại, tận hưởng vẻ đẹp của Lâm Nhượng khi cận kề cái chết. Nhưng trong lòng Dụ Thiếu Bội không thấy vui vẻ, chỉ cảm thấy trống rỗng. Anh nghĩ mình bị phản bội nên muốn trả thù, cảm thấy không đáng để nhớ mãi một con đàn bà nên muốn trả thù, nhưng sự trả thù này không khiến anh hả giận.
Nửa giờ đồng hồ tra tấn lặp đi lặp lại, lão Trang đã thỏa mãn, khi tháo dây trói trên người Lâm Nhượng, anh ngã xuống đất không có phản ứng gì, nếu không phải ngực anh còn phập phồng, Dụ Thiếu Bội suýt nghĩ anh đã chết.
Đợi anh hồi phục chút sức, mới có chút sức để nâng tay lên ôm bụng đau đớn, anh quỳ ngồi trên đất, lão Trang trêu chọc ném quần áo của anh xuống đất: “Lạnh thì tự tìm mà mặc.”
Dù là mùa hè, nhưng điều hòa trong phòng bật rất thấp, Lâm Nhượng mang thai nhiệt độ cơ thể dù cao nhưng vẫn thấy lạnh. Anh quỳ dưới mắt Dụ Thiếu Bội, đưa tay ra mò mẫm. Ngón tay Lâm Nhượng dài và mảnh, các khớp rõ ràng rất đẹp. Hành động của anh khiến Dụ Thiếu Bội chưa kịp thưởng thức đã phát hiện ra điều khác thường, anh kinh ngạc hỏi: “Anh ta không nhìn thấy à?”
Lão Trang thản nhiên đáp: “Đúng rồi, không thì một sinh viên đại học sao lại đi bán thân? Chính vì vừa mù vừa câm nên mới được nhiều người chọn. Cậu nhìn bụng anh ta, giờ chắc cũng bốn, năm tháng rồi nhỉ.”
Lão Trang nói rồi dùng chân đẩy bụng Lâm Nhượng, động tác mò mẫm quần áo của anh dừng lại, cơ thể hơi cứng đờ, dường như rất sợ hãi. Lão Trang cười nhạo: “Đồ rác rưởi, tao không đến mức như thằng biến thái đó mà đá cho cái thai này ra đâu, tao không thích nhìn máu me đầy đất.”
Từng lời từng chữ của hắn khiến Dụ Thiếu Bội choáng váng, mù rồi, câm rồi, thai bị đá ra, máu me đầy đất. Bỗng nhiên Dụ Thiếu Bội cảm thấy rất ghê tởm, ghê tởm đến mức muốn nôn, sắc mặt xấu đi, giọng nói cũng không tốt: “Trang tổng, tôi đi trước đây.”
“Cậu nhìn cậu kìa, hừ.” Lão Trang tiếc nuối thở dài, “Tôi có một dự án rất tiềm năng, thế này, số tiền lần trước nợ cậu tôi sẽ chuyển trước mười vạn, phần còn lại gia hạn ba tháng, nếu kiếm được thì tính vào cổ phần của cậu, nếu lỗ thì tôi sẽ trả lại cả vốn lẫn lãi mười hai vạn, thế nào?”
Lão cáo già này, Dụ Thiếu Bội không muốn làm hỏng chuyện kinh doanh, càng không muốn ở lại với Lâm Nhượng thêm một giây nào, vội vàng gật đầu rời đi.
Cửa phòng mở rồi lại đóng, Dụ Thiếu Bội đi vội vàng, căn phòng trở nên yên tĩnh, lão Trang dập tắt đầu thuốc, biểu cảm trở nên hung ác.
“Đồ rác rưởi.” Lão Trang đi tới đá mạnh vào vai Lâm Nhượng một cái, anh ôm bụng, vai ngay lập tức in dấu đỏ sưng tấy.
Ông chủ này thật là thất thường, Lâm Nhượng cúi đầu, mắt nhìn xuống, không có tinh thần. Anh cảm nhận được có một bóng đen trước mặt, sau đó, lão Trang ngồi xổm trước mặt anh.
Cằm bị nắm chặt, Lâm Nhượng bị buộc phải ngẩng đầu lên, lão Trang ác ý tát vào mặt anh một cái, chỉ nghe “chát” một tiếng, nửa mặt anh ngay lập tức sưng lên. Anh nghe lão Trang mắng: “Đối với thằng nhóc đó thì mày có thể phát tình, còn tao làm mày mấy tiếng mà như chết rồi? Đồ rác rưởi, còn dám coi thường tao.”