Read with BonusRead with Bonus

CHƯƠNG 4

“Cô ơi, cô ơi, lại đây. Long còn muốn nữa, vừa nãy ngon quá mà, chẳng lẽ cô không khỏe sao?” Long căn khóc lóc xin xỏ: “Hay là, cô, cô dạy cháu đi, cháu ở trên, cô sẽ không mệt đâu. Được không cô?”

Cô Liên than thở không ngừng, “Long à, cô, cô tự nhiên cảm thấy không khỏe, hay là, ngày mai cô chơi với cháu được không?”

Cô Liên không khỏi rùng mình, cái này phải ăn bao nhiêu bánh bao mới đủ đây.

“Cô, cô ơi, cháu muốn ăn nữa mà. Cô, cô không thương Long nữa sao?” Nói rồi, Long căn lại rơi hai giọt nước mắt, nếu không nhìn cái đó, cái vẻ ngây ngô này thật giống một đứa trẻ.

Cô Liên mềm lòng, đây cũng là một đứa trẻ khổ sở.

Bị phát hiện vô sinh, không thể nối dõi tông đường, bố mẹ bỏ rơi chưa đủ, còn bị sét đánh thành ngốc. Nghĩ lại cũng phải, mình đã trêu chọc người ta, mình thì thoải mái rồi, nhưng người ta còn chưa đến nơi, cũng có chút không có trách nhiệm.

“Long ngoan, Long đừng khóc nữa.” Cô Liên dỗ dành Long căn, nhỏ nhẹ nói: “Long à, hôm nay cô thực sự không tiện, bây giờ chắc chắn không được rồi... hay là hôm khác cô đến chơi với cháu?”

Nghe vậy, Long căn cố gắng nhíu mắt, nhìn bánh bao của cô Liên, trong lòng dậy sóng, cơ hội tốt thế này sao có thể bỏ qua, “Long, Long muốn nữa mà. Không biết làm sao, vừa nãy bị cô làm cho căng thẳng, muốn đi tiểu mà không đi được, cô cho Long chơi chút đi.”

Cô Liên trầm ngâm một lúc...

“Được rồi, được rồi, cô chơi với cháu, được không?” Cô Liên không chịu nổi khi thấy Long căn khóc tiếp, lòng mềm quá.

“Được rồi, được rồi, cô chơi với Long.” Long căn vỗ tay, cười ngây ngô, vui sướng như một đứa trẻ ngây thơ.

Cô Liên lại khó xử, mình bị thương nặng, nếu lại thêm một vòng nữa, chắc chắn mình cũng không chịu nổi.

Nghĩ một lúc, cô Liên đưa tay ra trước Long căn.

Thấy cô Liên dùng tay giải quyết cho mình, Long căn lại không vui.

Dù tay cô Liên mềm mại, ấm áp. Nhưng cảm giác đó không giống như khi ở trong đó, cái cảm giác được bao bọc, nhớ lại cũng thấy nhớ, bây giờ lại có ý xin xỏ?

“Cô, cô ơi, thế này, thế này không thoải mái...” Long căn lắp bắp, nhăn nhó, lẩm bẩm: “Long, Long vẫn muốn để vào trong cô, chỗ đó tốt, trơn tru, thoải mái, không có yêu quái đâu!”

Cô Liên cười khẽ, chỗ đó làm sao có yêu quái được? Không biết bao nhiêu người muốn vào đó, thằng nhóc này lại nói có yêu quái. Thật buồn cười.

“Cô ơi, cô cười gì vậy? Long nói không đúng sao?”

“Khà khà,” Cô Liên có lẽ bị chọc cười, hoặc bị Long căn bóp khiến khó giữ được bình tĩnh, cười lên. “Không, Long nói đúng. Nói đúng.”

“Không được, cái này mình nhất định phải giữ cho riêng mình, không thể để người khác lấy mất! Ừm, trước hết phải làm Long thỏa mãn, đang tuổi dậy thì, không thể để bị kìm nén mà hỏng, còn phải giúp nó giải quyết!”

Cô Liên suy nghĩ nhanh, đột ngột mở miệng...

“Thoải mái!” Long căn run lên, tưởng rằng cô Liên sẽ nhịn đau thêm một lần nữa, không ngờ lại giải quyết cho mình như vậy.

Previous ChapterNext Chapter