




CHƯƠNG 4
Mợ đỏ mặt, không biết làm sao để bảo Linh Tiểu Đào bỏ tay khỏi ngực mình, nhưng sâu thẳm trong lòng, mợ lại khao khát Linh Tiểu Đào không bỏ tay ra mà còn bóp mạnh hơn vài cái nữa.
Bị Linh Tiểu Đào chạm vào một chút, cảm giác còn tuyệt vời hơn cả việc tự an ủi dưới kia.
"Mình bế mợ vào phòng nhé."
Linh Tiểu Đào với tâm trạng phấn khích, cúi người bế mợ lên.
Tay trái từ dưới nách mợ luồn qua, đầu ngón tay chạm vào ngực mợ. Tay phải đỡ lấy khớp chân mợ, để bế mợ chắc chắn hơn, cậu ta dùng lực khá mạnh.
Nhưng ngón tay lại vô tình luồn vào quần mợ...
"Ưm... à..."
Đoàn Nhã Hương cắn môi đỏ, rên lên một tiếng đầy khoái cảm.
"Mợ, sao vậy?" Linh Tiểu Đào nghi hoặc hỏi, nhưng mắt cậu ta thì hơi đỏ lên.
Vì đã tự an ủi trước đó, dưới kia của Đoàn Nhã Hương ướt át, giúp ngón tay cái của cậu ta dễ dàng thâm nhập vào một chút!
"Không, không có gì, chỉ là bị trẹo chân, đau quá..."
Đoàn Nhã Hương mặt đỏ bừng, cơ thể căng cứng, kẹp chặt hai chân lại, muốn Linh Tiểu Đào rút tay ra, nhưng sâu thẳm trong lòng lại có chút không nỡ.
Linh Tiểu Đào thấy mợ không trách mình, càng thêm phấn khích, giả vờ như không có chuyện gì, bế mợ đi ra ngoài, ngón tay cái đã vào trong, nhẹ nhàng cọ xát.
Đoàn Nhã Hương xấu hổ vùi đầu vào ngực Linh Tiểu Đào, mặt đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, ngực cậu ta rắn chắc làm tim mợ đập loạn nhịp như con nai con.
Bất ngờ, mợ cảm nhận được cái lều dựng lên của Linh Tiểu Đào đang chạm vào mông mình, dù cách hai lớp vải, nhưng mợ vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ đó.
Đoàn Nhã Hương nhất thời lòng dạ rối bời.
Cho đến khi Linh Tiểu Đào đặt mợ xuống giường, mợ mới tỉnh lại.
Không còn dựa vào ngực rắn chắc của cậu ta, cảm giác trống rỗng lại xâm chiếm Đoàn Nhã Hương, gần như kéo mợ xuống địa ngục.
Nhưng Linh Tiểu Đào không rời đi, mà ngồi xuống cuối giường, nâng chân Đoàn Nhã Hương lên.
"Mợ, cậu nói rồi, đau thì phải xoa xoa, xoa xoa sẽ hết đau."
Chân Đoàn Nhã Hương nhỏ nhắn, vừa bằng bàn tay Linh Tiểu Đào.
Khi xoa chân cho Đoàn Nhã Hương, cậu ta tự nhiên nâng chân mợ lên một chút, động tác này làm phần dưới của mợ lộ ra lấp ló.
Mắt Linh Tiểu Đào nóng rực, không kìm được mà cúi người xuống, muốn nhìn rõ hơn.
Nhận ra ánh mắt của Linh Tiểu Đào, Đoàn Nhã Hương xấu hổ lấy tay che mặt, muốn chống cự nhưng lại không nỡ, để mặc Linh Tiểu Đào xoa chân cho mình.
Chưa xoa được bao lâu, chân mợ thật sự hết đau.
Mợ vội thu chân lại, rồi ngồi dậy trên giường: "Tiểu Đào, chân mợ hết đau rồi, cháu ra ngoài đi."
Trong nhà vệ sinh tự an ủi, Đoàn Nhã Hương vốn đã không thỏa mãn, lại thêm việc Linh Tiểu Đào xoa bóp, khiến lòng mợ càng thêm trống rỗng.
Mợ muốn đuổi Linh Tiểu Đào đi, rồi tự an ủi thêm một chút.