




CHƯƠNG 3
Nửa chừng, sau khi anh ta đã ngắm đủ biểu cảm kinh hãi không dám tin của người phụ nữ, cuối cùng mới chậm rãi mở miệng. Giọng nói thấp trầm, ẩn chứa tiếng cười, âm thanh trầm ấm như có ai đó đang dùng một chiếc bàn chải nhỏ chà nhẹ lên màng nhĩ, "Cô nhỏ, đã mười năm không gặp, cô vẫn khỏe chứ?"
Tiếng gọi "cô nhỏ" này, đối với người phụ nữ đối diện, chẳng khác nào sét đánh ngang tai...
Người phụ nữ rùng mình một cái, sau đó nheo mắt lại, cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt của Huyền Minh vài lần, cuối cùng mới dùng giọng điệu rõ ràng không dám tin nhưng không thể không tin thốt lên vài chữ: "Cậu... cậu là Thiên Dương?"
Nụ cười của Huyền Minh càng sâu hơn, anh ta vui vẻ nghiêng đầu một chút. Ánh nắng từ cửa sổ cao lớn chiếm trọn bức tường chiếu vào, nhẹ nhàng bao phủ lấy anh ta trong bộ vest trắng, trông anh ta vừa thanh lịch vừa kiêu hãnh. Anh ta nhẹ nhàng vẫy tay ra hiệu cho những người đàn ông mặc đồ đen đứng hai bên đóng cửa văn phòng lại, nhún vai một cách thản nhiên, "Sao cô nhỏ lại quên? Thiên Dương mà cô nói đã chết từ mười năm trước trong cuộc truy sát của cô và ông Cụ Cốc rồi. Còn tôi──"
Cánh cửa gỗ dày nặng nề của văn phòng chủ tịch từ từ đóng lại sau lưng anh ta, cắt đứt một phía nguồn sáng. Ánh nắng bên ngoài cửa sổ càng làm nổi bật bóng tối trước cửa, Huyền Minh nheo mắt cười, sau đó nhẹ nâng mày, giọng điệu chậm rãi kéo dài, "Tôi chỉ vừa mới mua lại công ty của nhà Cốc thôi, cô có thể gọi tôi là Huyền Minh nhé~"
Huyền Minh cười rất vui vẻ, nhưng người phụ nữ mà anh ta gọi là cô nhỏ, trong nụ cười đó chỉ tìm thấy sự lạnh lẽo âm u... Bà ta liếc nhìn bốn người đàn ông mặc đồ đen đứng hai bên cửa, hít một hơi thật sâu, lòng bàn tay nắm chặt tay con trai đầy mồ hôi lạnh, "Được rồi, ông Huyền, tất cả những thứ quan trọng của tập đoàn đều nằm trong chiếc máy tính trên bàn, mật khẩu đặt trên máy tính. Hợp đồng mua bán đã ký xong rồi. Nếu không còn chuyện gì khác, chúng tôi xin phép đi trước."
Huyền Minh mỉm cười nhìn bà ta kéo con trai đi ra ngoài nhưng không ngăn cản, chỉ khi họ đi ngang qua mình mới nhẹ nhàng lên tiếng, "Cô nhỏ muốn đi, cũng phải trả hết nợ cho Huyền Minh đã."
Cơ thể người phụ nữ đang vội vã rời đi lập tức cứng đờ tại chỗ──
Quả nhiên anh ta trở về để trả thù!
Cắn chặt răng, người phụ nữ quay người lại, để bảo vệ con trai mình mà xin lỗi như đã từng với Thiên Dương năm xưa... "Thiên Dương, năm đó tôi..."
Bốp!──
Những lời sau đó, tất cả đều bị một cái tát bất ngờ chặn lại trong cổ họng. Người phụ nữ không dám tin, ôm mặt nhìn người đàn ông cao lớn mặc đồ đen trước mặt, cắn môi, tức giận đến toàn thân run rẩy nhưng không thể nói được lời nào...
"Tôi đã nói rồi," Huyền Minh vẫn là giọng điệu thản nhiên, không nặng không nhẹ, anh ta nhìn dấu tay đỏ ửng nhanh chóng hiện lên trên khuôn mặt trang điểm hoàn hảo của người phụ nữ, tiếc nuối lắc đầu, "Ở đây không có Thiên Dương, chỉ có Huyền Minh thôi. A Quang, đưa tài liệu cho cô ta xem."
Người đàn ông vừa tát người phụ nữ lấy một tập giấy đã đóng gói đưa cho bà ta, người phụ nữ hít một hơi thật sâu, nhận lấy tập tài liệu. Vì phải lật xem nên bà ta buộc phải buông tay đang nắm chặt tay con trai, và gương mặt vốn đã không đẹp của bà ta, theo từng trang tài liệu lật nhanh dưới ngón tay, dần dần trở nên tái nhợt...
Cậu bé nhỏ nhắn dễ thương với đôi mắt to tròn đen láy từ lúc nhìn thấy Huyền Minh đã không rời mắt khỏi anh ta. Lúc này, cậu bé nhân lúc mẹ buông lỏng tay, nghiêng đầu không chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Huyền Minh, rồi đôi môi đỏ mọng nhỏ nhắn bỗng nhiên nở một nụ cười ngạc nhiên, sau đó... bằng giọng nói còn rất non nớt, cậu bé vui mừng và chắc chắn gọi một tiếng──