Read with BonusRead with Bonus

Chương 1389

“Những ngày đó, tôi chỉ biết ngồi thẫn thờ nhìn lên trần nhà. Ngay cả cái trần trắng tinh tôi cũng không nhìn rõ, chỉ thấy mờ mờ ảo ảo.”

Hứa Nguyên khóc ngày càng dữ dội, giọng nói bắt đầu biến dạng.

“Cậu biết không? Lúc đó không ai dám đến thăm tôi. Tôi bị nhốt trong phòng bệnh, như một đứa trẻ h...