Read with BonusRead with Bonus

Chương 217

Tôi không biết giờ là mấy, nhưng cảm giác như đã lâu lắm rồi. Tôi cố ngủ, nhưng những vết thương không cho phép. Toàn thân tôi đau nhức từ trong ra ngoài. Tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ nhỏ có song sắt, và chỉ có thể đoán là bên ngoài đang tối. Tôi tự hỏi liệu cửa sổ đó có bị che khuất để làm tôi bối r...