




3 - Bị đuổi
Ừ, mình ghen tị vì đã lâu rồi không có người đàn ông nào làm mình hét lên như thế. – Allison
Rebecca bước vào phòng khách chung của căn hộ cô chia sẻ sáng Chủ Nhật. Cô mặc một chiếc áo thun Harley Davidson màu đen rộng thùng thình và đôi tất cổ ngắn màu hồng nhạt.
Molly và Rebecca đã không về nhà cho đến sau hai giờ sáng hôm đó. Phải đến hơn bốn giờ cả hai mới đi ngủ. Chưa bao giờ cô ở bên một người đàn ông mà anh ta lại quyết tâm làm cô thăng hoa đến vậy. Như thể đó là mục đích sống duy nhất của anh ta.
Ca làm việc của Rebecca tại khách sạn bắt đầu lúc mười giờ, và cô không hề mong chờ điều đó. Thực ra, cô chưa bao giờ thích nó. Sự quyến rũ của Vegas đã khiến cô tiết kiệm tiền từ công việc sau giờ học. Khi cô tròn mười tám tuổi, cô đã mua một vé một chiều và không bao giờ ngoảnh lại miền Trung Tây nước Mỹ.
Nhưng thực tế khắc nghiệt hơn cô tưởng. Nếu không gặp Mary vào ngày thứ hai, cô vẫn còn vô gia cư. Sống ở đây đắt đỏ hơn nhiều so với cô mong đợi. Mọi thứ ở Vegas đều đắt đỏ. Nếu không có nhóm bạn thân thiết, Rebecca nghi ngờ rằng cô vẫn còn ở đây.
Hiện tại, cô làm đầu bếp tại một trong những tiệc tự chọn của khách sạn, cô thường mang thức ăn về cho bạn cùng phòng và bạn bè. Theo cô, công việc không tốt lắm, nên cũng phải có chút lợi ích. Ca làm dài, lương thấp, đứng suốt cả ngày. Những ngày tháng hoang dại và tự do của cô hóa ra lại là một địa ngục chậm chạp và đau khổ.
Đó là, cho đến khi cô bắt gặp ánh mắt của anh chàng biker đẹp trai. Hai ngày qua là một cơn lốc cảm xúc. Cô chưa bao giờ đi xe phân khối lớn trước đó. Chưa bao giờ được hôn như thể cô là tất cả của ai đó. Chưa bao giờ được ôm như một báu vật.
Và chắc chắn, chưa bao giờ nghĩ đến việc chuyển sang một nơi khác với một người đàn ông cô vừa mới gặp.
Mary đang mặc đồng phục bệnh viện chuẩn bị đi làm. Mái tóc nâu đậm của cô được buộc lại thành đuôi ngựa thấp và trang điểm hoàn hảo. Đôi mắt màu caramel của cô nhìn lên mặt Rebecca và mỉm cười.
“Ai đó vừa được yêu.” Mary đùa và Rebecca đỏ mặt. “Lại lần nữa.”
“Ừ. Anh ấy vẫn còn trên giường.”
“Chà. Có nóng không? Ý mình là, tụi mình nghe thấy cậu hét lên suốt hai đêm qua, nên mình biết là rất tuyệt.”
“Ôi Chúa ơi, có.” Rebecca thở ra.
Mary cười. “Chà, mình biết anh ấy sẽ như vậy mà.”
Rebecca ngồi xuống quầy bar ngăn nhà bếp với phòng ăn kiêm tiệm làm tóc. Người bạn cùng phòng thứ ba, Allison, làm tóc tại một spa ban ngày địa phương. Cô cũng làm nhiều việc ngoài sổ sách để giúp trả tiền thuê nhà và các hóa đơn.
Rebecca là người duy nhất không đóng góp tài chính và cô luôn cảm thấy có lỗi về điều đó. Nhưng cô luôn đảm bảo rằng căn hộ sạch sẽ, giặt giũ xong xuôi, và nấu ăn đầy đủ.
“Anh ấy hỏi mình về quê với anh ấy.” Rebecca nói nhỏ.
Mary dừng việc đóng gói bữa trưa và nhìn cô bạn trẻ hơn. “Làm ơn nói với mình là cậu đã đồng ý.”
“Mình… mình không biết.”
“Cậu không biết là cậu đã đồng ý?”
“Mình không biết phải làm gì.”
“Ừm, hãy xem nào. Cậu ghét công việc của mình. Cậu ghét thành phố này. Cậu ghét sa mạc. Cậu thích anh ấy.”
“Nếu không thành công thì sao?”
"Thế thì gọi cho mình, mình sẽ bay về đây đón cậu."
"Nếu như-?"
"Nếu như đây là điều tuyệt vời nhất từng xảy ra với cậu thì sao?"
Rebecca nhìn bạn mình với vẻ mặt ngơ ngác.
"Nghe này, mình đã bảo cậu có thể ở đây cho đến khi có điều gì tốt hơn xuất hiện." Mary kéo khóa hộp cơm trưa và cất thịt nguội cùng mù tạt vào tủ lạnh. "Theo quan điểm của mình, anh ta là điều tốt hơn. Mình đang đuổi cậu đi đấy."
Rebecca sốc nặng. "Cái gì? Tại sao?"
"Vì mình yêu cậu. Và mình muốn cậu có một cuộc sống tốt hơn hiện tại." Mary nói. "Thẳng thắn mà nói, nếu cậu ở đây, cậu sẽ kết hôn với một tên khốn không thấy được giá trị của cậu. Hoặc cậu sẽ trở thành một bà già cay đắng và cô đơn."
"Chị đúng là ánh nắng ban mai sáng nay nhỉ?" Rebecca càu nhàu.
"Sáng nào cũng vậy." Mary xác nhận, đeo thẻ tên và lấy chìa khóa làm việc trên quầy. "Mình yêu thành phố này. Mình yêu sự hối hả và nhộn nhịp. Mình yêu sự phấn khích. Cậu đã khổ sở từ khi đến đây. Đi đi. Đi tìm hạnh phúc của cậu. Và nếu không phải là với một người đàn ông tên Molly, cậu có thể quay lại. Không sao cả."
"Nhưng ít nhất hãy thử." Cô đi vòng qua quầy bar để ôm Rebecca và hôn lên mái tóc đen của cô. "Allison đang làm ca kép hôm nay, mình tan làm lúc sáu giờ. Cứ gọi và bảo mình gặp cậu ở nhà nguyện trước khi cậu đi."
Quay lại nhìn gã biker ngực trần dựa vào cửa hành lang, Mary cảnh báo, "Anh làm tổn thương cô ấy, tôi sẽ chôn anh và tất cả anh em của anh trong sa mạc."
"Có nhiều người lắm đấy." Molly nói thản nhiên.
"Anh trai tôi là một Mongrel. Họ cũng đông lắm."
Molly gật đầu. "Tôi không có ý định làm tổn thương cô ấy. Tôi muốn đính ước với cô ấy khi chúng tôi trở về. Nếu điều đó có nghĩa là tôi phải đặt một chiếc nhẫn lên tay cô ấy, thì có vẻ như chúng tôi sẽ đi mua sắm."
"Tốt." Mary mỉm cười với anh ta. "Đối xử tốt với cô ấy nhé."
"Luôn luôn." anh ta hứa bằng giọng trầm, vẫn còn khàn từ giấc ngủ.
Với điều đó, cô ôm tạm biệt bạn mình và thì thầm, "Dan làm việc ở nhà nguyện tối nay."
"Điều đó có nghĩa gì? Anh muốn đính ước với em?" Rebecca hỏi khi họ còn lại một mình.
Molly rời khỏi tường và đến ngồi cạnh cô. Anh xoay ghế bar để cô đối diện với anh.
"Điều đó có nghĩa là em sẽ là người phụ nữ của anh. Chỉ của anh thôi. Không ai khác sẽ chạm vào em. Anh cũng sẽ không chạm vào ai khác." Anh nâng má cô và làm cô nhìn lên anh.
"Anh sẽ không nói dối em. Chúng tôi làm vài việc không đúng lắm. Chúng tôi không hoàn toàn ở phía đúng của pháp luật. Nhưng anh sẽ chăm sóc em. Là một người phụ nữ của anh, em sẽ được bảo vệ. Nếu có chuyện gì xảy ra với anh, câu lạc bộ sẽ chăm sóc em. Anh sẽ cho em mọi thứ em muốn."
"Em muốn một gia đình." Cô thì thầm. "Một gia đình lớn."
"Em có thể có một gia đình lớn đến mức em sẽ muốn có một người vợ của riêng mình để giúp đỡ với bọn trẻ." Anh nói khi bế cô lên khi đứng dậy. Cô quấn tay và chân quanh anh và anh mang cô vào phòng ngủ.
"Em chỉ có một câu hỏi..."
"Gì?" cô hỏi khi nhìn lên anh khi anh đang nằm trên giường.
"Elvis có thể làm lễ cưới cho chúng ta không?"
Không thể kiềm chế được, Rebecca bật cười. Cười tươi nhìn anh, cô thì thầm đồng ý. Với một tiếng gầm đầy chiếm hữu, anh chiếm lấy đôi môi cô.