




Chương 4
Quan điểm của Olivia:
Cả cơ thể tôi đau nhức.
Tôi cố gắng cử động nhưng từng tế bào trong cơ thể đều đau như bị đốt cháy.
Tôi từ từ mở mắt và ánh nắng chói chang làm tôi phải nhắm mắt lại ngay lập tức. Những ký ức về những sự việc trước đó dần hiện về trong đầu tôi.
Tôi thở dài, cố gắng ngồi dậy nhưng cánh tay đau nhức và càng cố gắng cử động thì cơn đau càng lan ra khắp cơ thể.
"Ái da."
"Olivia, em có sao không?" Một giọng nói quen thuộc hỏi tôi.
Tôi nhìn sang bên cạnh và thấy Alex.
Những sự việc trước đó lại hiện lên trong đầu tôi chỉ vì sự hiện diện của anh ấy.
Tôi nhanh chóng lùi lại cho đến khi lưng tôi áp sát vào tường. Tôi ôm lấy đầu gối và vùi mặt vào.
"Olivia, xin đừng khóc." Alex nài nỉ khi tiến gần hơn.
Tôi càng ép mình vào tường hơn.
Ôi trời ơi! Hãy để bức tường này nuốt chửng tôi đi.
"Olivia, anh sẽ không làm em đau đâu. Xin đừng khóc nữa." Anh ấy nói.
Tôi lắc đầu.
"Anh là kẻ nói dối." Tôi nói và nức nở.
"Olivia..." Alex thở dài và tôi cảm nhận anh ấy tiến sát hơn.
"Olivia, nhìn anh đi, làm ơn." Alex yêu cầu, nhẹ nhàng chạm vào vai tôi.
Tôi không muốn nhìn anh ấy nên lại lắc đầu.
Rồi anh ấy nhẹ nhàng chạm vào đầu tôi và làm tôi nhìn vào anh ấy.
Đôi mắt anh ấy hơi sưng.
Anh ấy đã khóc sao?
Mình đúng là ngốc. Sao anh ấy lại khóc chứ! Anh ấy ghét mình!
"Anh xin lỗi Olivia. Anh đã đến muộn. Nếu anh đến sớm hơn thì đã không để cô ta làm như vậy." Alex nói, vuốt ve má tôi.
Cái chạm của anh ấy thật dịu dàng. Sao mình lại cảm thấy như thế này!
Anh ấy là kẻ nói dối! Thực ra tất cả bọn họ đều là kẻ nói dối! Họ chắc chắn vui mừng khi thấy mình trong tình trạng này.
Tôi nhanh chóng gạt tay anh ấy ra.
"Anh là kẻ nói dối. Tất cả bọn anh đều là kẻ nói dối." Tôi khóc lên.
"Olivia.. xin em.." Alex cố gắng chạm vào tôi nhưng rồi tôi thấy Erik bước vào phòng.
"Erik.." Tôi khóc và cố gắng xuống giường nhưng bị vấp và suýt ngã.
Tôi nhắm mắt lại chờ đợi mình chạm đất nhưng điều đó không xảy ra.
Tôi cảm nhận đôi tay mạnh mẽ ôm lấy eo mình.
Tôi mở mắt và thấy Alex đang giữ tôi.
Tôi nhìn vào mắt anh ấy và lạc lối.
Đôi mắt anh ấy đen tuyền thật đẹp. Tóc nâu nhẹ nhàng, mũi cao, hàm sắc sảo và gò má cao, đôi môi vừa phải.
Lần đầu tiên trong những năm qua tôi nhìn anh ấy gần và kỹ như vậy.
Anh ấy thật đẹp trai.
"Olivia.." anh ấy nói và tôi bừng tỉnh khỏi suy nghĩ.
Tại sao mình lại ngưỡng mộ anh ấy chứ! Anh ấy ghét mình!
Tôi vùng vẫy trong vòng tay anh ấy và anh ấy nới lỏng.
Tôi nhanh chóng chạy tới Erik và ôm anh ấy.
"Anh đến muộn Erik. Nếu anh ở đó thì cô ta không thể đi xa như vậy." Tôi khóc.
"Anh xin lỗi Olivia." Erik hôn lên đầu tôi và cố gắng gỡ ôm. Tôi từ chối vì sợ Alex.
"Anh ấy sẽ làm em đau." Tôi khóc nhiều hơn.
"Olivia, em biết mà, em là em gái nhỏ của anh. Anh nói thật, anh ấy sẽ không làm em đau đâu." Anh ấy nói và tôi nhìn anh ấy.
"Cả cơ thể em đều đau Erik." Tôi nói, nước mắt lại trào ra khi nhớ lại những sự việc trước đó.
"Đừng khóc Olivia. Mọi chuyện sẽ qua thôi. Em mạnh mẽ mà, đúng không?" Alex nói và tôi nhớ lại những lời của ba.
"Phải mạnh mẽ Olivia. Họ sẽ làm cuộc sống của con trở nên địa ngục nhưng con phải kiên cường." Giọng ba vang lên trong tai tôi và tôi lấy lại bình tĩnh.
Tôi lau nước mắt và gật đầu nhìn xuống sàn.
"Anh đã nói chuyện với dì Lilly rồi. Em sẽ ở với dì cho đến khi hoàn toàn hồi phục." Alex nói làm tôi mỉm cười.
Tôi yêu dì Lilly lắm. Dì là người trông nom tôi và dì thương tôi rất nhiều. Sau khi ba tôi mất, dì đã chăm sóc tôi rất nhiều. Dì không thể chống lại gamma nên không thể ngăn chặn sự lạm dụng nhưng dì luôn giúp đỡ tôi trong mọi việc.
"Cảm ơn Erik." Tôi mỉm cười.
"Em cảm ơn anh trai mình bây giờ hả? Anh bị tổn thương rồi đấy." Erik chu môi và tôi cười khúc khích trước hành động của anh ấy.
"Mấy giờ rồi?" Tôi hỏi.
"Mới sáng thôi. 9 giờ 30." Erik nói và mắt tôi mở to.
"Ôi không! Em phải chuẩn bị bữa sáng. Ba đứa nhỏ sẽ ăn thịt em mất. Lucas chắc chắn sẽ giết em hôm nay." Tôi nói một hơi và cố chạy ra cửa hoàn toàn quên mất Alex đang ở trong phòng.
"Olivia, bình tĩnh nào." Erik giữ tôi lại bằng tay bắp.
"Erik.. anh không hiểu đâu, họ sẽ..." và mắt tôi dừng lại trên khuôn mặt của Alex. Anh ấy trông buồn.
Ôi không! Tôi đã nói tất cả những điều này trước mặt anh ấy. Làm sao tôi có thể quên anh ấy đang ở trong phòng.
Nếu anh ấy nói với Lucas, Lucas sẽ nhốt tôi vào ngục chắc chắn.
"Chết tiệt!" Tôi thầm rủa.
"Alex, em không có ý gì đâu. Đừng nói với Lucas, làm ơn. Em không muốn bị nhốt trong ngục trong tình trạng này." Tôi nói hoảng loạn.
"Olivia. Không ai sẽ nói gì với em đâu. Em có thể bình tĩnh lại được không?" Erik nói.
"Nhưng..." Tôi bắt đầu nói nhưng dừng lại khi thấy biểu cảm đau lòng của Alex.
Nhìn khuôn mặt của anh ấy, tôi thấy anh ấy có vẻ tội lỗi.
Anh ấy có tội không?
Không thể nào. Chắc tôi đang suy nghĩ quá nhiều.
"Erik, đưa Olivia đến nhà dì và giải thích cho dì về thuốc." Alex nói và nhìn tôi vài phút rồi rời khỏi phòng với một tiếng thở dài.
Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy vậy!
"Đi thôi Olivia." Erik nói và tôi theo anh ấy.
Chúng tôi đến nhà dì Lilly và dì mở cửa mỉm cười.
"Ôi đứa con bé bỏng của dì." Dì ôm tôi nhẹ nhàng.
Dì cẩn thận không làm đau cánh tay bị bỏng của tôi.
"Vào trong đi, Erik vào đi." Dì dẫn tôi vào trong.
Dì bảo tôi ngồi trên ghế sofa.
"Chờ dì ở đây và đừng di chuyển." Dì nói và biến mất vài phút.
Rồi dì trở lại với một bát súp.
Tôi nhăn mặt và nghe Erik cười khúc khích.
Lúc đó tôi không có chút cảm giác thèm ăn nào.
"Dì ơi...con..." dì ngăn tôi lại bằng cách đặt ngón tay lên môi tôi và bắt đầu đút súp cho tôi.
Dì đút cho tôi và thỉnh thoảng lau đi phần súp dính trên môi tôi.
Tôi cảm thấy nước mắt trào ra.
Hành động của dì làm tôi nhớ đến dì Lucy. Dì cũng thường đút cho tôi ăn như thế này.
"Olivia...tại sao con khóc vậy con yêu?" Dì hỏi đặt bát súp lên bàn và lau nước mắt cho tôi.
"Con nhớ dì Lucy, và đã lâu rồi không ai chăm sóc con như thế này." Tôi nói lau nước mắt.
Erik ôm tôi từ bên cạnh và dì Lilly hôn lên trán tôi.