Read with BonusRead with Bonus

Chương VI: Hình phạt

Isabella chạy vội vào đại sảnh, tim đập thình thịch vì sợ hãi. Cô không biết mình sẽ chạy đi đâu, vì các lính canh sẽ không bao giờ để cô rời khỏi nơi này, nhưng bất cứ nơi nào cũng tốt hơn là phải ở một mình với nhà vua như vậy. Hy vọng trốn thoát của cô bị dập tắt khi bà Theda xuất hiện trước mặt cô, như một bóng ma từ trong bóng tối bước ra. Trong một khoảnh khắc mờ nhạt, người đàn bà độc ác vung cây gậy, làm cho Isabella ngã nhào xuống đất với tiếng kêu đau đớn.

Cơn đau nhói xuyên qua cơ thể Isabella khi cô đập mạnh xuống sàn cứng, cú va chạm làm cô khó thở. Trước khi cô kịp định thần lại, bà Theda đã đứng ngay trên đầu cô, vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc khi bà kéo Isabella đứng dậy một cách thô bạo.

"Đứng dậy, con điếm nhỏ đáng thương," bà Theda nhổ nước bọt, giọng đầy khinh miệt. "Cô nghĩ mình sẽ đi đâu hả?”

Với một động tác tàn nhẫn, bà Theda tát mạnh vào má Isabella, cú đánh làm cho cơn đau lan tỏa khắp đầu cô. Nước mắt trào ra từ mắt Isabella khi cô cảm nhận được vị kim loại của máu trên môi, tinh thần bị đánh bại bởi bàn tay tàn nhẫn của kẻ bắt giữ.

Isabella và bà Theda giật mình khi thấy Vua Rồng xuất hiện đột ngột, khoác trên mình chiếc áo choàng đỏ thắm khi ông bước ra từ nhà tắm. Bà Theda nhanh chóng cúi chào, một động tác mà Isabella cũng phải làm theo sau khi bị tát mạnh vào cổ buộc cô phải tuân lệnh.

Vẻ mặt của nhà vua tối sầm lại khi ông nói với bà Theda, giọng ông lạnh lùng và đầy quyền uy. "Bà Theda," ông bắt đầu, giọng đầy giận dữ được che giấu. "Ta đã gọi công chúa, nhưng cô ta dám chống lại lệnh của ta."

Bà Theda không mất thời gian để đổ lỗi, giọng bà đầy ác ý khi hứa hẹn sự trừng phạt. "Thưa Bệ hạ, tôi sẽ đảm bảo rằng cô ta bị trừng phạt thích đáng," bà tuyên bố, ánh mắt lấp lánh sự thỏa mãn độc ác. "Cô ta sẽ học cách cư xử, tôi đảm bảo với ngài.”

Ánh mắt của nhà vua lướt qua Isabella, vẻ mặt không thể đọc được khi ông ra lệnh. "Đưa cô ta đến phòng của ta sau," ông ra lệnh, giọng trầm thấp khiến Isabella rùng mình. "Ta sẽ tự mình xử lý cô ta."

Khi bà Theda dẫn Isabella đi, tim cô đập nhanh vì sợ hãi trước viễn cảnh phải đối mặt với cơn thịnh nộ của nhà vua. Một mình trong bóng tối của hình phạt sắp tới, Isabella chỉ có thể cầu nguyện cho sức mạnh để chịu đựng bất kỳ số phận nào đang chờ đợi cô dưới tay Vua Rồng.

Khi mặt trời lặn xuống chân trời, tạo ra những bóng dài trên Hậu cung, Isabella thấy mình bị giam cầm trong đại sảnh, sự lo lắng tăng lên theo từng giây phút trôi qua. Trọng lượng của hình phạt sắp tới treo nặng trong không khí, nhắc nhở cô một cách lặng lẽ về sự bất tuân của mình.

Suốt cả ngày, Isabella bị kẹt trong sự im lặng ngột ngạt của đại sảnh, tai cô đầy những lời chế giễu và tiếng cười nhạo báng của các phi tần khác. Những lời độc ác của họ như những lưỡi dao đâm vào tim cô, nhưng cô kiên cường chống lại, không để họ thấy sự yếu đuối của mình.

Khi đêm buông xuống và Bà Theda đến để dẫn cô đến phòng của Vua, trái tim Isabella thắt lại vì sợ hãi. Căn phòng mờ tối hiện ra trước mắt cô, không khí áp lực ngột ngạt tràn đầy căng thẳng và mong đợi.

Không nói một lời, Vua Rồng ra hiệu cho Isabella cúi xuống chiếc bàn gần đó, giọng ông thấp và uy quyền khi nói về sự không tuân lệnh của cô. "Ngươi dám thách thức lệnh của ta," ông nói, lời nói đầy giận dữ. "Ngươi nghĩ rằng có thể chạy trốn khỏi số phận của mình, nhưng không có lối thoát khỏi hậu quả hành động của ngươi."

Vua nâng váy cô lên và để lộ mông trần của cô. Isabella nghiến răng chịu đựng nỗi xấu hổ, nhưng vẫn giữ bình tĩnh dù phải đối mặt với sự nhục nhã như vậy.

Không báo trước, tay Vua siết chặt quanh thắt lưng, và cú đánh đầu tiên giáng xuống, chiếc dây da đánh vào da trần của Isabella với một tiếng nổ sắc bén. Đau đớn bùng nổ trong cảm giác của cô, một cái nóng rực lan tỏa khắp cơ thể như lửa cháy.

Lần lượt, chiếc dây da lại giáng xuống, mỗi cú đánh để lại một vết đỏ rực như lửa cháy qua lớp vải của lòng tự trọng. Với mỗi cú đánh trừng phạt, Isabella cố gắng nén tiếng kêu, nghiến răng trong nỗ lực vô ích để kìm nén nỗi đau đang đe dọa nuốt chửng cô.

Qua hàm răng nghiến chặt, giọng Vua vang lên trong tai cô, lời nói là một loạt không ngừng của sự lên án và trừng phạt. "Ngươi sẽ học được hậu quả của việc thách thức ta," ông tuyên bố, giọng lạnh lùng và không khoan nhượng.

Khi hình phạt tiếp tục, cơ thể Isabella kêu gào phản đối, mọi dây thần kinh đều bừng cháy trong đau đớn.

Khi nước mắt chảy dài trên má Isabella, tiếng kêu của cô hòa lẫn với sự đau đớn của mỗi cú đánh trừng phạt, cô tập hợp can đảm để cầu xin sự tha thứ. "Làm ơn," cô nức nở, giọng khản đặc vì đau đớn và tuyệt vọng. "Hãy tha cho tôi, tôi xin ngài."

Phản ứng của Vua lạnh lùng và không khoan nhượng như thép trong ánh mắt của ông. "Đứng lên," ông ra lệnh, giọng không có chút cảm thông.

Với đôi chân run rẩy, Isabella tuân lệnh, dồn hết sức mạnh cuối cùng để nâng cơ thể bị đánh bầm dập của mình khỏi bàn. Nhưng khi cô đứng dậy, nỗi đau trở nên quá sức chịu đựng, và thế giới xung quanh cô quay cuồng trong một vòng xoáy chóng mặt.

Trước khi cô kịp ngã xuống đất, đôi tay mạnh mẽ của Vua đã bao quanh cô, ngăn cô khỏi ngã. Qua màn sương của đau đớn và mệt mỏi, Isabella cảm nhận được một sự dịu dàng bất ngờ trong cái chạm của ông—một khoảnh khắc ngắn ngủi của lòng từ bi giữa sự tàn nhẫn của hình phạt.

Previous ChapterNext Chapter