Read with BonusRead with Bonus

Chương IV: Quy tắc

Bị ép buộc tắm rửa và khoác lên mình những bộ y phục lụa xa hoa, Isabella được dẫn đến gặp bà Theda, người quản lý Hậu cung, một phụ nữ trung niên có khuôn mặt mang dấu ấn của một thời thanh xuân rực rỡ. Mặc một chiếc áo choàng lộng lẫy và chiếc khăn che mặt, bà Theda nhìn cô với ánh mắt pha lẫn khinh miệt và thích thú. Khi Isabella đứng trước mặt bà, không khí căng thẳng bao trùm, cô cảm thấy bực bội trước giọng điệu khinh thường của bà. Đôi mắt cô lóe lên sự phẫn nộ khi bà Theda gọi cô là "Quý cô Isabella," một danh hiệu đã bị tước mất vẻ hoàng gia mà cô vẫn cố bám giữ.

"Tôi là Công chúa Isabella của Allendor," cô chỉnh lại một cách sắc bén, giọng nói đầy cứng rắn. "Và tôi yêu cầu được gọi đúng danh hiệu của mình."

Đôi môi của bà Theda cong lên thành một nụ cười tàn nhẫn, ánh mắt đầy thích thú khi nhìn cô công chúa kiêu ngạo trước mặt. "Công chúa Isabella, phải không?" bà mỉa mai, giọng nói đầy châm biếm. "Thật là buồn cười. Nhưng cô phải hiểu, cô gái yêu quý, trong những bức tường này, danh hiệu cũ của cô không còn ý nghĩa gì nữa. Cô không còn là công chúa—cô chỉ là một món đồ để thỏa mãn dục vọng của Nhà vua."

Nắm tay Isabella siết chặt bên hông, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay khi cô cố gắng kiềm chế cơn giận. Trước khi cô kịp đáp trả, bà Theda tiếp tục, giọng nói lạnh lùng đầy khinh bỉ. "Cô nên cảm thấy may mắn vì vẫn còn sống, Quý cô Bella. Nhiều người chống lại Vua Rồng đều không sống sót để kể lại. Nhưng cô—cô đã được tha mạng, tạm thời."

Cơn giận của Isabella bùng cháy mạnh mẽ bên trong cô, nhưng cô biết rằng mình không có quyền lực để thách thức quyền uy của bà Theda. Với một vị đắng trong miệng, cô lắng nghe khi người quản lý Hậu cung giải thích những quy tắc chi phối cuộc sống trong nơi xa hoa này.

"Trong Hậu cung, sự tuân lệnh là tối thượng," bà Theda nói, giọng nói như một chiếc roi quất vào không khí. "Cô sẽ làm những gì được bảo, không thắc mắc hay do dự. Mục đích duy nhất của cô ở đây là làm hài lòng Nhà vua, bất kể ông ta muốn gì. Nếu không tuân theo, cô sẽ phải chịu hậu quả."

Khi trọng lượng của những lời nói của bà Theda đè nặng lên cô, Isabella cảm thấy một nỗi sợ lạnh lẽo thấm vào xương tủy. Bị giam cầm trong Hậu cung, cô biết rằng sự chống đối của mình chỉ mời gọi thêm nhiều sự tra tấn. Và vì vậy, với một trái tim nặng trĩu và một tâm hồn cháy bỏng sự phẫn nộ, cô chuẩn bị tinh thần để chấp nhận số phận tàn nhẫn đang chờ đợi mình như một cung phi của Vua Rồng.

Khi bà Theda rời đi, để lại Isabella một mình với những suy nghĩ hỗn loạn, một sự im lặng nặng nề bao trùm Hậu cung. Với đôi tay run rẩy, Isabella vuốt phẳng những nếp gấp phức tạp của chiếc áo lụa, tâm trí cô là một cơn lốc của những cảm xúc mâu thuẫn.

Cảm thấy ngột ngạt bởi bầu không khí áp bức của Hậu cung, Isabella bị thu hút bởi lối vào dẫn trở lại nhà tắm. Khi cô bước ra ngoài, làn gió ấm áp vuốt ve làn da cô, mang theo hương thơm của những loài hoa kỳ lạ và tiếng nước chảy róc rách từ xa.

Trước mặt cô là một khu vườn xanh tươi, ngập tràn ánh nắng chiều dịu dàng. Cảnh tượng ấy làm cô nghẹt thở—những bông hoa rực rỡ đủ màu sắc nhảy múa trong làn gió nhẹ, cánh hoa lấp lánh như những viên ngọc trong đêm. Đó là một sự tương phản rõ rệt với những bức tường đá lạnh lẽo đã trở thành hiện thực của cô.

Bước chân do dự, Isabella tiến sâu hơn vào khu vườn, trái tim nặng trĩu nỗi buồn và khao khát. Mỗi bông hoa như thì thầm một giai điệu u sầu, nhắc nhở cô về tất cả những gì cô đã mất—sự ấm áp của vòng tay gia đình, tiếng cười của người dân, và tự do để định đoạt số phận của mình.

Một mình giữa biển hoa, Isabella cho phép mình khóc, những giọt nước mắt lặng lẽ hòa cùng những giọt sương trên cánh hoa. Cô thương tiếc cho những người thân đã ngã xuống, cho những thần dân trung thành đã hy sinh bảo vệ vương quốc, cho cái chết của cuộc sống mà cô từng biết.

Khi những giọt nước mắt của Isabella chảy tràn giữa những bông hoa thơm ngát, một giọng nói nhẹ nhàng phá vỡ sự im lặng, khiến cô giật mình. Quay lại, cô thấy mình đối diện với một cô gái trẻ xinh đẹp. Cô ấy cầm một quyển sách trong tay và toát lên vẻ thanh nhã yên bình.

"Tôi không thể không nghe thấy tiếng khóc của cô," cô gái nhẹ nhàng nói, ánh mắt đầy cảm thông. "Tôi là Alicent."

Isabella chớp mắt xua đi những giọt nước mắt, trái tim vẫn nặng trĩu nỗi buồn, nhưng cô cảm thấy một tia biết ơn vì sự tử tế bất ngờ này. "Tôi là Isabella," cô đáp nhẹ nhàng, giọng khàn vì khóc.

Ánh mắt Alicent dịu dàng hơn khi nhìn thấy dáng vẻ run rẩy của Isabella. "Quý bà Theda có thể rất đáng sợ, đặc biệt là với người mới," cô nói, giọng đầy hiểu biết. "Nhưng bà ấy chỉ cố gắng khẳng định quyền lực của mình thôi. Cô đừng để lời nói của bà ấy làm cô quá lo lắng."

Isabella gật đầu, biết ơn sự trấn an, nhưng ký ức về những lời cảnh báo lạnh lùng của Quý bà Theda vẫn ám ảnh trong tâm trí như một bóng đen. "Còn về Vua Rồng thì sao?" cô hỏi ngập ngừng, giọng nói chỉ đủ lớn để nghe. "Tôi nên mong đợi gì từ ông ta?"

Biểu cảm của Alicent trở nên nghiêm trọng, đôi mắt lộ ra chút sợ hãi dưới vẻ ngoài bình tĩnh. "Vua có những người phụ nữ mà ông ta ưa thích," cô giải thích khẽ. "Miễn là cô giữ đầu cúi thấp và tránh rắc rối, ông ta có lẽ sẽ để cô yên." Cô ngừng lại, lời nói treo lơ lửng trong không khí như một lời cảnh báo không lời.

Sự nhẹ nhõm của Isabella bị làm mờ bởi cảm giác bất an. Dù lời của Alicent mang lại một tia hy vọng, cô không thể quên được sắc lệnh lạnh lùng của Vua—rằng cô sẽ phải làm cung phi của ông, sinh cho ông một đứa con trước khi gặp kết cục của mình.

Nhìn lại những bức tường uy nghi của cung điện, Isabella biết rằng hành trình của cô còn xa mới kết thúc. Đường đi phía trước sẽ đầy rẫy bất trắc và nguy hiểm, nhưng cô từ chối đầu hàng trước sự tuyệt vọng. Với lời của Alicent vang vọng trong tâm trí, cô biết mình phải đi qua những làn nước hiểm nguy của Hậu cung với sự cẩn trọng, cầu nguyện rằng cô có thể tránh được ánh mắt của Vua và giữ vững ngọn lửa hy vọng đang cháy trong trái tim mình.

Previous ChapterNext Chapter