




Chương II: Truyền thuyết
Sinh ra trong một gia đình bao trùm bởi bí ẩn và huyền thoại, Alaric được cho là hậu duệ của một dòng dõi vua chúa tự nhận có dòng máu rồng chảy trong huyết quản—một di sản mang lại quyền lực vượt xa sự hiểu biết của người phàm. Dòng máu này được thì thầm trong những câu chuyện bí mật, nguồn gốc của nó kéo dài từ một thời đại mà chính những con rồng bay lượn trên bầu trời, để lại dấu ấn trong biên niên sử. Chỉ cần nhắc đến dòng dõi của Alaric thôi cũng đủ để gây kinh ngạc và sợ hãi, bởi người ta tin rằng những ai mang dòng máu rồng đều được định sẵn cho sự vĩ đại, số phận của họ gắn liền với sự thăng trầm của các vương quốc.
Từ nhỏ, Alaric đã được rèn luyện để trở thành một người vĩ đại, số phận của anh gắn liền với vận mệnh của tổ tiên. Lớn lên với những câu chuyện về lòng dũng cảm và chinh phục, anh được giáo dục về cách đánh trận và chiến lược, mài giũa kỹ năng cho đến khi anh trở thành biểu tượng của sức mạnh và tham vọng trong một thế giới đầy hỗn loạn. Sự huấn luyện của anh nghiêm ngặt và không khoan nhượng, được thiết kế để biến anh thành hình mẫu của một vị vua chiến binh, có khả năng dẫn dắt quân lính và áp đảo kẻ thù. Anh học nghệ thuật ngoại giao và mưu lược, những phức tạp của cuộc sống cung đình và thực tế tàn khốc của chiến trường, khiến anh trở thành một nhà lãnh đạo đa tài và đáng gờm.
Nhưng không chỉ có tài năng chiến đấu đã làm anh nổi bật—mà chính là dòng dõi của anh, mối liên kết của anh với những lời tiên tri cổ xưa nói về một người được chọn, định sẵn để thống nhất các vương quốc rời rạc dưới một ngọn cờ duy nhất—cờ Rồng. Trong nhiều thế hệ, các nhà tiên tri đã dự đoán về thời điểm một vị vua mang dòng máu rồng sẽ lên ngôi, hoàn thành lời tiên tri cổ xưa và mang lại một thời kỳ thống trị và vinh quang mới. Những lời tiên tri này được khắc sâu vào bản chất của anh, dẫn dắt từng hành động và quyết định của anh. Trọng trách của số phận này vừa là gánh nặng vừa là ngọn đèn soi đường, thúc đẩy anh tiến lên với sự quyết tâm không ngừng.
Và vì vậy, khi Vương quốc Allendor đứng vững như pháo đài cuối cùng chống lại cuộc chinh phục của anh, Alaric không chỉ nhìn thấy cơ hội mở rộng mà còn là sự hoàn thành sứ mệnh thiêng liêng của mình. Với lửa cháy trong huyết quản và ý chí sắt đá, anh dẫn dắt quân đội vượt qua biên giới, mắt anh nhìn chăm chăm vào phần thưởng phía trước—ngai vàng của Allendor và sự hoàn thành số phận của mình. Những chiến dịch của anh đánh dấu bởi các chiến lược tài tình và những chiến thuật tàn nhẫn, khi anh mở đường qua kẻ thù với sự chính xác của một nhà chiến lược bậc thầy. Người dân Allendor, mặc dù nỗ lực dũng cảm, không thể chống lại sự tấn công dữ dội của quân đội anh.
Khi trận chiến diễn ra ác liệt và tiếng va chạm của thép vang vọng khắp cánh đồng, Alaric xuất hiện như một người chiến thắng, kẻ thù của anh đã bị đánh bại và vương quốc của anh đã được bảo vệ. Đất đai mang những vết sẹo của cuộc đấu tranh của họ, một minh chứng cho sự tàn bạo của chiến dịch của anh. Và khi anh đứng giữa đống đổ nát của cuộc chinh phục, anh biết rằng mình không chỉ hoàn thành những lời tiên tri xưa mà còn khẳng định vị thế của mình như là người cai trị chính đáng của các vương quốc. Vì Alaric không chỉ là một vị vua—anh là hiện thân của rồng, một sức mạnh thiên nhiên bị ràng buộc bởi máu và định mệnh để định hình thế giới theo ý muốn của anh. Triều đại của anh sẽ là một thời kỳ của sức mạnh vô song và sự đoàn kết, một kỷ nguyên mới được rèn giũa từ tro tàn của cái cũ.
Khi anh nhìn vào những vùng đất giờ đây nằm dưới chân mình, anh biết rằng triều đại của mình mới chỉ bắt đầu—một triều đại sẽ vang vọng qua các trang sử, bất tử hóa anh như Alaric, Đại Hoàng Đế Rồng. Tên của anh sẽ được nhắc đến với sự kính trọng và sợ hãi, một biểu tượng của quyền lực và uy nghi của dòng dõi rồng. Di sản của anh sẽ được xây dựng không chỉ trên sự chinh phục, mà còn trên sự thống nhất và phát triển của đế chế của anh, đảm bảo rằng dòng máu của anh sẽ tồn tại qua nhiều thế hệ.
Quyết định của Alaric khi chọn Công chúa Isabella của Allendor làm thiếp không chỉ đơn thuần vì mong muốn có người kế vị hay hoàn thành lời tiên tri. Đó là tiếp tục một mô hình, một di sản đen tối mà anh đã dệt qua các vương quốc mà anh chinh phục. Các nữ hoàng và công chúa đã bị lôi ra khỏi ngai vàng và bị uốn nắn theo ý muốn của anh, sự kháng cự của họ bị nghiền nát dưới sức mạnh thống trị của anh. Giữ những người phụ nữ đó sống, phục vụ anh trong hậu cung của mình, cũng là một cách để đảm bảo sự tuân thủ của các gia đình quý tộc quan trọng mà họ xuất thân. Những người phụ nữ này vừa là chiến lợi phẩm vừa là công cụ chính trị, sự hiện diện của họ là lời nhắc nhở thường xuyên về sự thống trị của anh và sự khuất phục của gia đình họ.
Tuy nhiên, ở Isabella, anh cảm thấy có điều gì đó khác biệt—một tia sáng trong mắt cô vừa làm anh tò mò vừa làm anh tức giận. Tinh thần rực lửa của cô nhắc anh nhớ đến cha cô, một vị vua mà anh từng gọi là bạn, Aldrus, Người Nhân Hậu, trước khi con đường của họ rẽ ngang và ông trở thành kẻ thù của Alaric. Có một mối thù cá nhân đan xen với những mưu đồ chính trị của cuộc chinh phục của anh, một khao khát chiếm đoạt con gái duy nhất của người đàn ông đã dám chống lại anh. Và, may mắn hay tuyệt vọng, cô trở thành một người phụ nữ còn đẹp hơn anh tưởng tượng.