Read with BonusRead with Bonus

Chương 7

"Bạn trai của cậu mua sô cô la cho cậu,"

Nói xong, tôi bước ra khỏi phòng của anh ấy. Tôi cố nén nước mắt vì đã quyết định không khóc vì anh ta nữa. Tôi sẽ không khóc vì anh ấy. Tại sao tôi phải khóc khi anh ấy thậm chí không nhớ lý do đằng sau nó? Thật khó khăn nhưng tôi đã quyết định quên ngày đó như một sai lầm trẻ con của mình. Chôn sâu vào tim và không bao giờ lôi ra nữa. Nếu cứ giữ mãi, cuối cùng chỉ làm tôi đau khổ hơn thôi. Anh ấy chưa bao giờ quan tâm đến tôi, chỉ có mình tôi ngu ngốc mới mơ những giấc mơ vô nghĩa mà không có cơ sở. Tôi quay lại phòng của Kevin, thấy anh ấy đang nằm dài trên giường như một con lười.

"Có chuyện gì với mặt cậu thế," anh ấy hỏi khi tôi tiến về phía giường.

"Chẳng có gì, dẹp ra," tôi nói, muốn nằm xuống bên cạnh anh ấy. Anh ấy lười biếng dịch chuyển, làm nhàu tấm ga khi di chuyển để tạo chỗ cho tôi. Hành động của anh ấy làm tôi thấy khó chịu nhưng tôi không nói gì và nằm xuống bên cạnh anh ấy. Nếu tôi ở ký túc xá và làm thế này, bà quản lý đã bắt anh ấy dọn giường cho mọi người như một hình phạt rồi.

Đột nhiên tôi cảm thấy yếu như khi bị sốt. Dù cố gắng xóa bỏ hình ảnh Alisha bước ra từ phòng tắm của anh ấy khỏi đầu, tôi không thể. Tôi cố gắng không nghĩ về nó nữa nhưng trái tim tôi vẫn thắt lại với những cảm xúc không mong muốn mà tôi gọi là tình yêu. Tôi nhắm mắt và cố gắng gạt bỏ mọi thứ, và khi đang làm điều đó, tôi không biết mình đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào. Tôi tỉnh dậy khi cơ thể bị lắc mạnh, khiến tôi mở mắt.

"Dậy đi, đồ lười biếng, xuống dưới thôi," Kevin nói với nụ cười nhếch mép.

"Mấy giờ rồi," tôi nói trong khi ngáp một cái to.

"Cậu ngủ hai tiếng rồi. Gần đến giờ ăn trưa rồi. Mẹ đã gọi cậu xuống," anh ấy nói khi bắt đầu bước về phía cửa, còn tôi ngồi dậy trên giường. Mắt tôi vẫn còn nặng trĩu vì buồn ngủ. Tôi đi vào phòng tắm và rửa mặt, sau đó xuống dưới để ăn trưa. Mọi người đã ngồi sẵn ở bàn. Khi tôi bước xuống cầu thang, ánh mắt anh ấy dõi theo tôi. Tôi bước xuống với gương mặt u sầu. Alisha ngồi bên cạnh anh ấy, rất gần. Cô ấy có quyền, sau tất cả, cô ấy là bạn gái của anh ấy. Giọng nói bên trong tôi nói, làm mặt tôi càng thêm u sầu khi nghe từ "bạn gái". Ánh mắt anh ấy theo tôi cho đến khi tôi ngồi xuống ghế.

"Chúng tôi đang chờ cậu," dì nói với nụ cười trên mặt khi thấy tôi.

"Hôm nay bà làm món bánh pie mà cậu thích đấy," bà nội nói, làm mắt tôi sáng lên trong niềm vui.

"Bánh pie do bà làm. Cảm ơn bà," tôi nói vui vẻ khi đứng dậy khỏi ghế và đi ôm bà. Tôi quàng tay quanh bà khi bà vỗ nhẹ tay tôi. Bà nội không vào bếp vì tuổi tác, nhưng hôm nay bà đã vào làm bánh pie cho tôi.

"Cháu yêu bà," tôi nói khi ôm chặt bà.

"Bà cũng yêu cháu, cưng à," bà nội nói một cách yêu thương.

"Bà ơi, bà chỉ yêu mỗi Luna thôi. Sao bà không bao giờ làm bánh pie cho cháu?" Kevin như một đứa trẻ khi nhìn tôi với vẻ mặt giận dỗi như một đứa bé năm tuổi. Tôi lè lưỡi ra với anh ấy, làm mọi người cười. Tôi buông bà ra và ngồi lại chỗ của mình.

"Đúng rồi bà, thật không công bằng. Bà chưa bao giờ làm bánh pie cho cháu. Tại sao vậy?" anh ấy hỏi bà với nụ cười nhếch mép khi nhìn tôi.

"À, vì cháu ấy là báu vật của bà. Bà có hai cháu trai nhưng chỉ có một cháu gái thôi," bà giải thích làm tôi cười toe toét với Kevin, người đang hậm hực. Anh ấy luôn là kiểu người hay ghen tị. Alisha cứ nhìn tôi với ánh mắt khó chịu nhưng tôi phớt lờ cô ấy.

"Vậy Luna, cậu đã lên kế hoạch gì cho sinh nhật của mình chưa? Chỉ còn hai ngày nữa thôi," dì hỏi khi tôi đang định bỏ thức ăn vào miệng. Lời của dì mang lại ký ức tồi tệ mà tôi đang cố chôn vùi. Tôi đã lên kế hoạch rất nhiều thứ nhưng giờ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Vì mọi thứ đều vô nghĩa. Tôi cảm nhận ánh mắt màu hổ phách của anh ấy trên tôi, khiến tôi nắm chặt cái thìa hơn. Tôi ngẩng đầu lên và nhìn dì.

"Không có gì nhiều. Tôi chỉ muốn ăn mừng cùng các bạn thôi," tôi nói với một nụ cười nhỏ trên môi.

"Nhưng cậu có ý tưởng gì trong đầu không?" cô ấy hỏi vì muốn lên kế hoạch cho tôi.

"Tôi không có gì trong đầu cả. Cô có thể lên kế hoạch theo ý cô," tôi nói nhỏ nhẹ. Cô nhìn bà ngoại cầu cứu vì tôi từ chối thảo luận về sinh nhật của mình. Nếu ai đó hỏi tôi một tháng trước rằng tôi muốn ăn mừng sinh nhật mười tám tuổi của mình như thế nào, tôi sẽ nói hàng giờ, khiến họ viết đầy sách với hàng tấn yêu cầu về cách tổ chức sinh nhật của tôi, nhưng bây giờ đầu óc tôi trống rỗng.

"Luna, sao con không ngồi xuống với cô một lát và nói cho cô biết con muốn tổ chức sinh nhật như thế nào? Nó chỉ đến một lần trong đời thôi," bà ngoại nói những lời khôn ngoan khiến tôi gật đầu đồng ý. Điều này mang lại nụ cười trên khuôn mặt của cô. Tôi suy nghĩ về lời bà. Ban đầu tôi không muốn tổ chức nó, nhưng sinh nhật chỉ đến một lần trong năm. Tôi không thể để tâm trạng của mình phá hỏng niềm vui.

"Chơi bóng đá sau bữa trưa nhé," Kevin nói khi chúng tôi gần ăn xong.

"Ừ, chơi thôi," tôi nói vì tôi luôn sẵn sàng chơi. Tôi có thể chơi ngay cả trong giấc ngủ. Nó như một niềm đam mê từ nhỏ.

"Tớ có thể chơi cùng các cậu không?" Jason hỏi, nhìn tôi.

"Tớ cũng sẽ tham gia," anh ấy nói, đôi mắt hổ phách của anh ấy vẫn dán chặt vào tôi.

"Càng đông càng vui," tôi nói với một nụ cười gượng gạo khi nhìn Jason.

"Tớ sẽ cổ vũ cho các cậu," Alisha nói với giọng phấn khích như thể chúng tôi sắp chơi trong một giải đấu. Tôi không có gì để thay đổi nên tôi mượn quần bóng đá của Kevin và cảm ơn Chúa tôi đã mặc áo ngực thể thao bên trong nên tôi quyết định chơi trong đó. Tôi đi đến sân cỏ lớn nơi có khung thành. Khi tôi bước về phía đó, ánh mắt của anh ấy rơi vào tôi và chúng mở to, hàm của anh ấy nghiến chặt. Đôi mắt hổ phách của anh ấy cháy rực lên nhìn tôi nhưng tôi phớt lờ anh ấy.

"Luna, từ khi nào cậu có ngực vậy?" Kevin hỏi với một nụ cười tinh nghịch trên khuôn mặt. Khiến tôi lườm anh ấy. Tôi luôn mặc quần áo lớn hơn kích thước của mình nên đường cong của tôi bị che giấu bên trong.

"Khi cậu đang cố lớn lên," tôi chế nhạo nhưng anh chàng vô liêm sỉ đó cười khiến tôi cũng cười theo. Anh ấy sẽ không bao giờ ngừng trẻ con. Vậy là quyết định rằng Jason và tôi cùng một đội và hai anh em kia cùng đội khác. Jason và tôi đang thảo luận kế hoạch. Chúng tôi đang nói chuyện trong khi hai anh em cũng đang làm điều tương tự. Tôi vẫn cảm thấy ánh mắt của anh ấy dán chặt vào tôi.

"Vậy mục tiêu chính của chúng ta là không để họ có bóng," Jason nói với giọng nghiêm túc khi anh ấy đặt tay lên vai tôi. Tôi gật đầu và chuẩn bị nói gì đó thì đột nhiên tay tôi bị nắm chặt và tôi bị kéo ra khỏi Jason. Anh ấy cứ nhìn chúng tôi với ánh mắt bối rối cho đến khi chúng tôi biến mất khỏi tầm nhìn của anh ấy. Anh ấy kéo tôi đến bức tường bên của ngôi nhà. Tôi lườm anh ấy vì hành động bất ngờ này khi tôi giật tay ra khỏi cái nắm chặt của anh ấy.

"Mặc cái này," anh ấy nói khi anh ấy lấy chiếc áo thun của mình ra và đặt trước mặt tôi, khoe cơ bụng săn chắc. Tôi nuốt nước bọt và nhìn đi chỗ khác, từ chối đề nghị của anh ấy.

"Luna, mặc nó đi, cho đến khi anh còn đang yêu cầu nhẹ nhàng," anh ấy nói với khuôn mặt nghiêm nghị khiến tôi nuốt nước bọt khó khăn. Anh ấy chưa bao giờ dùng giọng điệu này với tôi.

"Được rồi, nếu em muốn bướng bỉnh thì cứ bướng bỉnh đi," anh ấy nói với giọng điệu tương tự khiến tôi nhìn anh ấy với ánh mắt nhíu mày. Điều tiếp theo tôi biết là anh ấy làm tôi mặc chiếc áo thun của anh ấy bằng chính tay anh ấy. Tôi lườm anh ấy khi anh ấy ép tôi mặc nó chống lại sự phản đối của tôi. Bạn gái của anh ấy cũng đang mặc áo ngực thể thao và quần đùi và cô ấy thậm chí không chơi. Vậy tại sao anh ấy cố gắng che đậy tôi nhiều hơn bạn gái của anh ấy? Một nụ cười nhếch mép hiện lên trên khuôn mặt anh ấy như thể thích thú với công việc của mình. Anh ấy giơ tay lên, ôm lấy mặt tôi bằng bàn tay to của mình và đe dọa tôi. Khiến toàn thân tôi nổi da gà.

"Từ bây giờ trở đi anh sẽ bướng bỉnh gấp mười lần em."

Previous ChapterNext Chapter