




Chương 6
Tôi đã hiểu nhầm những lời đó như một lời hứa, thật ngốc nghếch.
Tôi không biết mình đã ngủ thiếp đi khi đang khóc từ lúc nào. Bố đánh thức tôi dậy để ăn tối nhưng tôi từ chối vì không muốn ăn gì cả. Bố vẫn cố đút cho tôi ăn khi đôi mắt sưng húp của tôi nhắm nghiền. Ông lại kiểm tra nhiệt độ cơ thể tôi và phát hiện ra cơn sốt của tôi đã tăng lên. Ông cho tôi uống thuốc rồi đưa tôi vào giường.
"Nếu cần gì thì gọi bố nhé," ông nói rồi hôn lên trán tôi. Tôi gật đầu với ông rồi nhắm mắt lại. Sáng hôm sau, cơn sốt của tôi lại tăng lên. Bố lo lắng và xin nghỉ làm.
"Bố ơi, con ổn mà, bố cứ đi làm đi," tôi nói lần thứ mười khi ông đang thay khăn lạnh trên trán tôi.
"Bố không đi đâu khi con đang sốt cao thế này," ông nói với giọng kiên quyết, khiến tôi im lặng.
"Con có muốn ăn chút trái cây không?" ông hỏi khi thấy tôi chưa ăn gì từ sáng.
"Không" tôi lắc đầu vì không muốn ăn. Chỉ cần nghe thấy tên đồ ăn thôi cũng khiến tôi buồn nôn.
"Bố sẽ đi thay nước lạnh. Bố sẽ quay lại ngay," ông nói khi đứng dậy cầm bát đi. Tôi nhắm mắt lại và cố gắng ngủ nhưng sự việc hôm qua lại hiện lên trong đầu khiến nước mắt chảy ra từ đôi mắt đã sưng húp của tôi. Tôi mở mắt khi nghe thấy chuông cửa nhà mình.
"Đợi chút," bố hét lên từ bếp. Chắc hẳn có ai đó đến. Tôi nhắm mắt lại và cố gắng dọn dẹp tâm trí khi bố đi mở cửa. Tôi nghe thấy vài bước chân nặng nề đi vào nhà.
"Con bé đâu rồi?" Tôi nghe thấy giọng lo lắng của bà nội khi bà hỏi bố đứng ở chân cầu thang. Bà đến thăm tôi và chắc hẳn bố đã nói với bà về tình trạng sức khỏe của tôi. Cửa phòng tôi mở ra và tôi mỉm cười khi thấy bà nội.
"Bà ơi," tôi nói vui vẻ khi bà bước vào với nụ cười ấm áp trên khuôn mặt khi nhìn thấy tôi nhưng nụ cười của tôi tắt ngấm khi thấy người đi theo sau bà. Anh ta làm gì ở đây?
"Cháu của bà bị làm sao vậy?" bà nói khi ngồi xuống chiếc ghế mà bố đã ngồi vài phút trước.
"Sốt," tôi nói với nụ cười ngượng ngùng trên khuôn mặt. Đôi mắt màu hổ phách của anh ta dán chặt vào tôi khi anh đứng dựa vào tường.
"Cháu đã uống thuốc chưa?" bà hỏi khi kiểm tra nhiệt độ của tôi.
"Đầu tiên cháu phải ăn gì đó để uống thuốc nhưng cháu thậm chí còn từ chối uống nước," bố nói với vẻ lo lắng khi bước vào với bát nước lạnh. Ông ngồi bên cạnh tôi và thay khăn trên trán tôi.
"Cháu sẽ ăn cháo mà dì gửi cho," bà nội nói khi cầm lấy bình giữ nhiệt từ tay bố.
"Không, cháu không muốn ăn," tôi nói với vẻ mặt nhăn nhó.
"Ăn một chút để uống thuốc nhé," bà nói với giọng dịu dàng khiến tôi cố hiểu. Bà biết tôi sẽ không từ chối bà. Tôi gật đầu nhẹ khi bố đi lấy bát và thìa. Ông quay lại và ngồi bên cạnh tôi khi thay khăn lạnh trên trán tôi. Tôi không nhìn về phía anh ta. Bố quay lại và tôi cố gắng ngồi dậy trên giường với cơ thể yếu ớt của mình. Ông ngay lập tức giúp tôi ngay cả trước khi tôi có thể nhấc cơ thể mình lên. Bố lấy cháo ra khỏi bát và đặt trước mặt tôi.
"Để anh đút cho cô ấy," anh ta nói với bố khi bố định làm việc đó. Tôi không muốn ăn từ tay anh ta nhưng tôi cũng không thể từ chối trước mặt mọi người và anh ta đang lợi dụng điều đó.
"Bố sẽ đi lấy thuốc," bố nói rồi bước ra khỏi phòng tôi để lấy. Anh ta mang một muỗng cháo đến miệng tôi và tôi nhấp một ngụm nhỏ mà không nhìn anh ta.
"Bà ơi, sao dì không đến thăm cháu?" tôi hỏi khi anh ta tiếp tục đút cho tôi ăn.
"Nhà có khách nên dì phải ở nhà tiếp khách," bà nói với nụ cười khi tôi gật đầu hiểu. Cháo rất ngon nhưng tôi không thể ăn thêm nữa.
"Cháu không ăn nổi nữa," tôi nói khi từ chối uống thêm.
"Cháu chưa ăn hết một nửa. Cháu không thể uống thuốc khi bụng đói. Uống đi trước khi nó nguội," anh ta nói với giọng kiên quyết khiến tôi luôn phải nghe theo dù không muốn.
"Đúng rồi, anh ấy nói đúng. Uống hết đi," bà nội nói khi nhìn chúng tôi với nụ cười trên khuôn mặt. Nhiều lần tôi từ chối uống thêm nhưng anh ta vẫn đút cho tôi hết.
"Đây," bố nói khi đưa thuốc cho tôi, nhưng trước khi tôi kịp lấy, anh ấy đã cầm lấy từ tay bố và đưa tới gần môi tôi. Anh ấy đặt thuốc vào miệng tôi, ngón tay khẽ chạm vào môi dưới của tôi. Tôi quay mặt đi và uống nước mà anh ấy đặt lên môi tôi.
"Bây giờ con yêu, nghỉ ngơi đi nhé. Mẹ sẽ lại đến thăm con," mẹ nói khi giúp tôi nằm lại bằng cách chỉnh gối cho đúng. Tôi mỉm cười nhẹ với mẹ khi nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy mặt anh ấy trong khi bố đang giúp bà ngoại đi ra khỏi phòng. Anh ấy đắp chăn lên đến cằm tôi và điều tiếp theo anh ấy làm là nắm chặt tay tôi thành nắm đấm. Anh ấy hôn lên trán tôi. Tôi cố kiềm chế và kiểm soát cơn giận của mình khi giữ mắt nhắm. Tôi chỉ mở mắt khi nghe tiếng cửa đóng lại.
Ngày hôm sau, tôi vẫn còn sốt nhẹ và dì đến thăm tôi với súp và bánh cupcake, anh ấy đi theo sau dì. Kevin cũng đến thăm tôi. Tôi rất vui khi thấy Kevin vì chúng tôi cùng ăn bánh muffin và chơi trò chơi cờ bàn, trong khi anh ấy ngồi trên ghế bên cạnh nhìn chúng tôi chơi. Lúc ra về, anh ấy lại hôn lên trán tôi khiến tôi bực mình. Nhưng tôi từ chối nói chuyện với anh ấy hoặc nhìn anh ấy. Sau vài ngày, tôi bắt đầu cảm thấy khỏe hơn và tôi trở lại biệt thự Rivera để chơi với Kevin vì tôi chán ngồi trong phòng cả ngày.
"Kevin, cậu đang gian lận đấy," tôi nói khi cậu ấy lại cố gắng gian lận.
"Không, nhìn kỹ đi. Tớ nghĩ cậu vẫn còn sốt," cậu ấy nói với nụ cười đầy tinh quái khi tiếp tục gian lận. Tôi rên rỉ khi cậu ấy thắng bằng cách gian lận. Tôi đặt điều khiển xuống.
"Tớ khát, tớ sẽ đi lấy nước từ bếp," tôi nói khi đứng dậy đi vào bếp.
"Lấy cho tớ nữa nhé," cậu ấy nói khi bắt đầu chơi một mình. Tôi ừ một tiếng và bước ra khỏi phòng cậu ấy. Dì đang làm gì đó khi tôi đi uống nước. Tôi lấy thêm nước cho Kevin khi dì yêu cầu tôi mang một tách cà phê lên phòng anh ấy. Tôi muốn từ chối vì không muốn nhìn thấy mặt anh ấy.
"Tôi sẽ không nhờ cháu nếu không có việc phải làm," dì nói khi khuấy gì đó trên chảo.
"Đừng lo, cháu sẽ mang lên phòng anh ấy," tôi nói, cố gắng tỏ ra vui vẻ khi cầm tách cà phê và đi lên phòng anh ấy. Tôi không muốn đi nhưng phải làm. Tôi sẽ để tách cà phê lên bàn và đi ra nhanh chóng. Tôi gõ cửa phòng anh ấy.
"Vào đi," anh ấy nói và tôi mở cửa bước vào. Ngay khi mở cửa, tôi sững lại khi thấy anh ấy chỉ mặc quần thể thao, để lộ cơ bụng với một quyển sách trên tay. Anh ấy ngước mắt lên nhìn thấy tôi đang đứng với tách cà phê trong tay. Anh ấy ném quyển sách lên giường khi thấy tôi. Tôi cúi mắt xuống và bước vào đặt cà phê lên bàn, chuẩn bị bước ra khi một bàn tay mạnh mẽ kéo tôi lại, khiến tôi thở hổn hển. Anh ấy ôm chặt tôi vào ngực trần của mình, đặt tay lên eo tôi. Tôi cố gắng thoát ra nhưng anh ấy không cho tôi đi.
"Bao lâu nữa em mới định giận anh, Luna," anh hỏi với giọng dịu dàng, gọi tên đầy đủ của tôi nhưng tôi từ chối nhìn anh. Anh ấy nâng tay lên và gạt những sợi tóc nhỏ ra khỏi mặt tôi. Sau đó, anh ấy ôm lấy mặt tôi, ngón tay vẽ những vòng tròn lười biếng trên má tôi.
"Em có chịu nói chuyện với anh nếu anh cho em sô-cô-la yêu thích của em không?" anh ấy hỏi với giọng hy vọng khi tôi nhìn anh với ánh mắt cứng rắn. Nói vậy, anh ấy nhặt một hộp sô-cô-la từ bàn, vẫn không buông tôi ra. Anh ấy cho tôi xem hộp sô-cô-la mà anh ấy luôn mang về cho tôi mỗi khi về nhà. Tôi nhìn anh với hàm răng nghiến chặt và ánh mắt giận dữ. Anh ấy chưa từng một lần phủ nhận rằng Alisha không phải là bạn gái của anh ấy. Niềm hy vọng nhỏ nhoi trong tôi bị nghiền nát.
"Tôi tìm thấy nó trong phòng tắm của anh," tôi nghe giọng Alisha khi cô ấy bước ra khỏi phòng tắm của anh, chỉ mặc một chiếc áo phông dài, làm tim tôi đau thêm khi cô ấy cầm gì đó trong tay. Tôi lại cảm thấy cơn đau rát trong ngực như muốn chôn vùi vào tim tôi. Tôi đẩy tay anh ấy ra trước khi cô ấy kịp nhìn thấy. Anh ấy đang ôm tôi trong khi bạn gái anh ấy ở trong phòng tắm. Tôi cầm lấy hộp sô-cô-la khi anh ấy cười với ánh mắt hy vọng nhưng tôi đi đến chỗ Alisha và đặt nó vào tay cô ấy, thứ mà tôi chưa bao giờ chia sẻ với ai. Tôi nói với giọng không cảm xúc và bước ra khỏi đó.
"Bạn trai của chị mua sô-cô-la cho chị đấy,"