Read with BonusRead with Bonus

Chương 5

"Cho tôi xin một chút thời gian với bạn trai tôi."

Khi nghe những lời đó, cơn ác mộng lớn nhất của tôi đã trở thành hiện thực. Tôi không nhìn anh ấy, mắt tôi đe dọa sẽ trào ra những giọt nước mắt ấm áp. Không nói một lời nào, tôi chạy ra khỏi đó. Tôi chạy mà không nhìn đường, cơ thể tôi va vào một người khác làm tôi ngước lên nhìn người đó với đôi mắt đẫm lệ.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Jason hỏi với giọng lo lắng khi anh ấy ôm lấy khuôn mặt tôi và nhìn vào đôi mắt đầy nước của tôi.

"Luna, lại đây," tôi nghe thấy một giọng nói kiên quyết từ phía sau. Điều đó khiến Jason nhìn ra phía sau tôi. Tôi nghe thấy những bước chân nặng nề tiến về phía mình và tim tôi đập mạnh một cách tồi tệ. Tôi không muốn ở gần anh ta.

"Tớ... tớ ổn mà," tôi thì thầm những lời đó bằng giọng nhỏ và chạy đi trước khi anh ta có thể đến gần. Tôi đi nhanh vào phòng khách để thấy bố đang bước vào nhà.

"Bố," tôi nói khi chạy đến ông. Ông ôm chặt lấy tôi, bao bọc tôi trong vòng tay ấm áp của ông.

"Con có nhớ bố không?" ông hỏi khi vuốt ve lưng tôi một cách yêu thương.

"Hmm," tôi ậm ừ khi giữ mắt nhắm lại, ngăn không cho nước mắt rơi. Tôi sẽ không khóc vì anh ta. Dù trái tim tôi cảm thấy như có ai đó đang bóp nghẹt nó bằng cả hai tay.

"Bác khỏe không?" Tôi nghe anh ta hỏi bố, làm tôi ôm chặt bố hơn và vùi mặt vào ngực ông.

"Bố khỏe, con thì sao? Con về từ khi nào?" bố tôi hỏi với giọng thân thiện khi ông vui mừng gặp lại anh ta sau một thời gian dài.

"Con khỏe, con mới về hôm nay," anh ta nói với giọng không thoải mái.

"Bố, mình về nhà đi. Con muốn về nhà," tôi nói bằng giọng nhỏ.

"Bác không vào nhà sao?" anh ta hỏi bố với giọng tương tự khi nghe những gì tôi nói với bố.

"Không, mai bác sẽ ghé lại khi đưa Luna đến đây," bố từ chối một cách lịch sự. Tôi có thể cảm nhận ánh mắt của anh ta trên lưng mình nhưng tôi phớt lờ vì tôi không muốn nói chuyện với anh ta hay thậm chí nhìn thấy mặt anh ta nữa. Bố và tôi cùng bước ra khỏi nhà, tôi vẫn vùi mặt vào ngực bố. Chúng tôi đi đến xe của ông và ngồi vào.

"Con có bị sốt không?" Bố hỏi khi tôi ngồi im lặng trong xe, không kể cho ông nghe những gì tôi đã làm cả ngày. Tôi lắc đầu. Dù tôi nói không nhưng bố vẫn kiểm tra nhiệt độ cơ thể tôi bằng cách áp mu bàn tay lên mặt tôi.

"Nhiệt độ của con cao hơn bình thường. Bố sẽ kiểm tra nhiệt độ bằng nhiệt kế khi về đến nhà," ông nói với giọng lo lắng. Tôi chỉ gật đầu nhẹ và không nói gì khi bố lái xe. Khi về đến nhà, bố mang nhiệt kế và kiểm tra nhiệt độ của tôi khi tôi ngồi im lặng trên ghế sô pha.

"Con bị sốt rồi, Luna. Bố sẽ cho con uống thuốc sau khi con ăn tối nhé," bố nói với giọng lo lắng khi ông đứng dậy đi làm bữa tối cho chúng tôi.

"Đi vào phòng nghỉ đi con. Khi nào ăn tối xong bố sẽ gọi," bố nói từ trong bếp khi ông lấy gạo ra.

"Dạ," tôi lẩm bẩm nhỏ nhẹ rồi đi vào phòng. Tôi bước đi với đôi vai gục xuống khi tất cả những gì đã xảy ra với tôi cứ hiện lên trong đầu. Tôi nằm phịch xuống giường và không thể kìm được nước mắt. Một tiếng nức nở thoát ra từ miệng tôi khi những lời của Alisha cứ vang vọng mãi trong đầu. Những giọt nước mắt lớn bắt đầu lăn dài trên má khi tôi cố gắng kiểm soát tiếng nức nở của mình. Quá nhiều cho trái tim bé nhỏ của tôi để chịu đựng. Tôi cứ nhìn vào khoảng không khi ngày hôm đó anh ấy hứa với tôi hiện rõ trước mắt tôi.

Tôi đã về nhà từ trường trong kỳ nghỉ. Tôi đang chơi bóng đá với Kevin ở sân sau. Tôi chạy về phía quả bóng với chiếc váy hồng to và Kevin trong chiếc áo sơ mi và quần mới khi dì Charlotte đến.

"Kevin, Luna vào nhà đi. Đến giờ đi đám cưới rồi," dì gọi chúng tôi. Hôm nay chúng tôi sẽ đi dự đám cưới của một người họ hàng xa của Kevin.

"Xem ai đến cửa trước nào," tôi nói với Kevin bằng giọng thách thức.

"Tớ sẽ đến trước, đồ ngốc," Kevin nói với giọng tự tin rồi chúng tôi bắt đầu chạy đua. Tôi đến trước nhưng Kevin vẫn đang chạy khi tôi quay lại nhìn cậu ấy. Cậu ấy vấp ngã và té, làm tôi cười khi quần áo của cậu ấy bị bẩn và mặt cậu ấy dính đầy bùn. Dì mắng cậu ấy vì làm bẩn quần áo lần thứ hai. Điều đó làm cậu ấy đỏ mặt hơn.

"Nhìn Luna kìa, con bé không làm bẩn quần áo lần nào. Tại sao Chúa không ban cho dì một cô con gái nhỉ," dì nói với vẻ bất lực khi thay quần áo cho cậu ấy.

"Nhưng dì ơi, dì có con mà," tôi nói làm dì mỉm cười theo cách của tôi.

"Tất nhiên rồi, bé yêu. Chúa đã ban cho dì con," dì nói với nụ cười ấm áp trên khuôn mặt khi tôi lè lưỡi trêu Kevin đang bực bội.

"Mẹ," cậu ấy nói với vẻ khó chịu khi cậu ấy thua cuộc đua và dì khen tôi. Chúng tôi luôn cạnh tranh như vậy với nhau.

"Không còn phàn nàn nữa," dì nói khi đang cài nút áo mới cho cậu ấy.

"Mẹ," tôi nghe thấy một giọng nói làm tôi nhìn về hướng đó và khi tôi thấy anh ấy, mắt tôi mở to không tự chủ.

"Ừ," dì nói khi đang cài nút cuối cùng trên áo Kevin.

"Con có cần phải dự đám cưới không?" anh ấy nói khi đang chỉnh lại cà vạt. Anh ấy trông rất đẹp trai trong bộ tuxedo đen. Ở tuổi mười bảy, anh ấy đã cao bằng bố tôi hoặc cao hơn vài inch.

"Ừ, giờ đi thôi, chúng ta cần tới đó đúng giờ," cô ấy nói với giọng chắc chắn khi cô nắm tay tôi và Kevin, rồi chúng tôi cùng bước về phía cửa. Tôi quay lại nhìn anh ấy, vì hôm nay anh trông thật đẹp trai. Đôi mắt màu hổ phách của anh ấy nhìn tôi và anh nở một nụ cười tươi khiến tôi phải quay đầu đi khi má tôi đỏ bừng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một đám cưới và mắt tôi mê mẩn bởi tất cả những trang trí và hoa. Tôi thấy chú rể nhìn cô dâu với ánh mắt yêu thương và mọi người đều quý mến họ. Và chiếc váy của cô dâu thật đẹp. Tôi muốn mặc nó khi lớn lên. Tôi vô thức lên kế hoạch cho bản thân trong tâm trí mười tuổi của mình với một nụ cười lớn trên môi.

"Dì ơi, con sẽ mặc chiếc váy giống cô ấy trong đám cưới của con," tôi nói với dì bằng giọng phấn khích khi dì đang đút thức ăn cho tôi và Kevin. Tôi không thể chờ để được mặc chiếc váy đó. Anh ấy ngồi bên cạnh tôi ăn thầm lặng nhưng khi tôi nói những lời đó, đôi mắt hổ phách của anh ấy nhìn tôi. Kevin lườm tôi vì vẫn còn bực mình về chuyện đã xảy ra trước đó.

"Ừ, dì sẽ mua cho con chiếc váy đẹp nhất trên thế giới," dì nói với nụ cười lớn trên khuôn mặt khi đút thức ăn vào miệng tôi.

"Nhưng ai mà cưới cô ấy, chú rể sẽ chạy mất dép khi nhìn thấy mặt cô ấy. Cô ấy xấu xí," Kevin nói với nụ cười rộng trên mặt khi trả thù tôi bằng cách gọi tôi là xấu xí. Những lời đó bằng cách nào đó ảnh hưởng đến tâm trí mười tuổi của tôi. Tôi có xấu xí không? Suy nghĩ này chưa bao giờ lướt qua tâm trí tôi nhưng bây giờ thì có. Nụ cười lớn trên mặt tôi dần biến mất khi Kevin cười méo mó với tôi. Nước mắt tràn lên trong mắt tôi vì tất cả những giấc mơ tôi đã thấy sẽ không bao giờ thành hiện thực.

"Kevin, xin lỗi cô ngay," dì mắng anh ấy.

"Không," anh ấy nói và lè lưỡi với tôi.

"Kevin," dì nói với giọng cảnh báo và đôi mắt hẹp lại. Dì sắp làm gì đó khi điện thoại của tôi reo lên.

"Mẹ, mẹ nghe đi. Con sẽ đảm bảo Kevin xin lỗi Luna," anh ấy nói với giọng chắc chắn, tôi cảm nhận ánh mắt của anh ấy nhưng tôi vẫn cúi đầu. Dì thở dài và đi ra với điện thoại trong tay.

"Kevin, xin lỗi cô ấy," anh ấy nói với giọng chắc chắn nhưng Kevin từ chối và tôi bắt đầu khóc khi một giọt nước mắt trượt khỏi mắt tôi. Tôi trượt xuống khỏi ghế và chạy đi khi nước mắt rơi nhiều hơn.

"Luna," anh ấy gọi tên tôi nhưng tôi không dừng lại và chạy về phía vườn khi nhiều giọt nước mắt béo tròn rơi từ mắt tôi.

"Luna," một bàn tay lớn nắm lấy tay nhỏ của tôi khiến tôi dừng lại.

"Em không muốn vào. Để em đi," tôi nói với giọng buồn cố gắng rút tay ra.

"Không, chúng ta không vào. Giờ lại đây," anh ấy nói với giọng chắc chắn khi kéo tôi đến băng ghế gần nhất trong vườn. Anh ấy ngồi xuống nhưng tôi vẫn đứng với đầu cúi thấp.

"Lại đây," anh ấy nói và kéo tôi ngồi lên đùi anh, làm tôi nhìn anh với đôi mắt đầy nước nhưng tôi lại hạ mắt xuống khi đôi mắt hổ phách của anh gặp đôi mắt đẫm lệ của tôi.

"Em đang khóc vì Kevin gọi em xấu xí phải không?" anh ấy hỏi bằng giọng nhẹ nhàng và lau giọt nước mắt mới lăn từ mắt em bằng ngón tay của mình. Em gật đầu chậm rãi.

"Nhìn anh này, Luna," anh ấy nói bằng giọng nhẹ nhàng khi đặt ngón tay dưới cằm em và làm em nhìn vào anh.

"Em đẹp hơn bất kỳ cô gái nào ở đây," anh ấy nói nhìn thẳng vào mắt em, làm mắt em mở to. Anh ấy nói thật hay chỉ đang cố làm em cảm thấy tốt hơn? Anh ấy cũng nghĩ em xấu xí sao? Tâm trí em hỏi.

"Nhưng Kevin nói em xấu, chồng tương lai của em sẽ bỏ chạy khi nhìn thấy mặt em," em nói khi những giọt nước mắt ấm áp mới lăn xuống từ mắt em.

"Không đâu, anh ấy sẽ là người đàn ông may mắn nhất trên thế giới nếu em chọn kết hôn với anh ấy," anh ấy nói những lời đó nhìn thẳng vào mắt em.

"Anh có muốn cưới em không?" Những lời ngây thơ rơi ra từ miệng em khi tình cảm dành cho anh ấy đã chiếm ưu thế. Mắt anh ấy mở to khi em nói những lời đó và anh ấy trở nên im lặng. Em biết anh ấy chỉ đang nói những lời đó. Tại sao anh ấy lại muốn cưới em? Hôm nay có rất nhiều cô gái xinh đẹp đến với anh ấy để mời anh ấy nhảy cùng. Anh ấy sẽ cưới một trong số họ chứ không phải em. Suy nghĩ đó làm nước mắt em rơi thêm.

"Anh sẽ cưới em, Luna," anh ấy nói với ánh mắt chăm chú vào mặt em khi ngón tay anh lại lau giọt nước mắt dài của em. Những lời đó làm em nhìn anh với đôi mắt ngạc nhiên và trái tim em nhảy lên trong hạnh phúc khi tâm trí mười tuổi của em tin vào lời nói dối của anh ấy.

"Vậy anh là bạn trai của em bây giờ," em hỏi bằng giọng phấn khích.

"Đúng vậy," anh ấy nói với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, làm em cười khúc khích trong sự phấn khích.

"Vậy khi nào chúng ta sẽ đi hẹn hò như bạn trai và bạn gái trong phim cô xem," em hỏi với cùng sự phấn khích khi nhớ lại đã xem trên tivi.

"Hmmm hẹn hò," anh ấy nói khi nghĩ một chút.

"Khi em đủ lớn, anh sẽ hỏi bố em cho phép em đi hẹn hò với anh," anh ấy nói với nụ cười đảm bảo trên khuôn mặt.

"Hứa nhé," em hỏi với đôi mắt hy vọng.

"Hứa, Luna của anh," anh ấy nói, làm em cười khúc khích khi những lời nói của anh ấy làm dịu trái tim em. Đêm đó anh ấy chỉ nhảy với em và từ ngày đó trở đi, tâm hồn ngây thơ của em bắt đầu nhìn thấy phần còn lại của cuộc đời mình với anh ấy.

Nhiều giọt nước mắt rơi từ mắt em khi ký ức của ngày đó làm trái tim em đau thêm. Từ ngày đó em đã chờ đợi và chờ đợi sinh nhật mười tám tuổi của mình nhưng bây giờ cái bong bóng trống rỗng mà em đã sống trong suốt những năm qua đã vỡ. Anh ấy đã hứa ngày đó sẽ làm bạn gái của anh ấy nhưng anh ấy đã mang một người mới trước khi em đủ tuổi cho anh ấy. Tâm hồn ngây thơ của em đã tin vào lời nói dối của anh ấy và bây giờ em đang phải đối mặt với hậu quả vì đã tin tưởng anh ấy với đôi mắt nhắm chặt. Anh ấy chỉ nói những lời đó để làm một cô bé mười tuổi ngừng khóc.

Em đã hiểu lầm những lời đó là một lời hứa thật ngốc nghếch.

Previous ChapterNext Chapter