




Chương 3
Cô ta là ai?
Câu hỏi này cứ lởn vởn trong đầu tôi khi mắt tôi vẫn dán chặt vào họ. Họ bắt đầu bước về phía tôi và tôi theo dõi từng bước chân của họ trong khi đứng ở cửa. Anh ấy vẫn chưa nhận ra tôi vì đang bận nói chuyện với bạn của mình, trong khi cô gái đó vẫn đặt tay lên cánh tay anh ấy và nhìn quanh kiến trúc đẹp đẽ của biệt thự Riviera. Mái tóc dài của cô ấy buông xõa bên mặt và khẽ lay động khi cô ấy quay mặt lại. Tôi chỉ biết nhìn họ trông như thế nào khi ở bên nhau.
Tim tôi đập nhanh hơn khi họ bắt đầu bước về phía tôi. Tất cả sự phấn khích mà tôi cảm thấy khi gặp lại anh đã tan biến từ lâu và cảm xúc mà tôi đang cảm thấy bây giờ là một thứ gì đó mà tôi không thể diễn tả bằng lời vì tôi chưa bao giờ cảm thấy sự đau đớn như thế này trong lồng ngực. Khi họ bắt đầu leo lên bậc thang, anh ấy tháo kính râm đen ra và đó là lúc đôi mắt màu hổ phách của anh ấy nhìn thấy tôi. Không chỉ anh ấy, tôi còn thấy thêm hai cặp mắt nữa đang tò mò nhìn tôi.
"Anh chưa bao giờ nói với em là anh có một cô em gái xinh đẹp như vậy," người phụ nữ nói với một nụ cười lớn trên khuôn mặt, làm cho sự đau đớn trong tim tôi càng tăng lên sau khi nghe lời của cô ta. Mặt tôi cứng lại khi nhìn anh ấy mà không có chút hạnh phúc nào trên khuôn mặt. Sau khi nghe cô ta nói, anh ấy thậm chí không mở miệng để chỉnh lại. Thay vào đó, anh ấy vẫn nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt hổ phách vẫn dán chặt vào mặt tôi khiến tôi cắn nhẹ vào má trong của mình. Tôi thường làm vậy khi cảm thấy không thoải mái bên trong. Vậy đó là những gì tôi đối với anh ấy, một cô em gái nhỏ. Khoảnh khắc tôi thấy người phụ nữ đó bước ra khỏi xe, tôi biết anh ấy không nhớ lời hứa mà anh ấy đã hứa với tôi. Thật ngu ngốc khi tôi đã mơ mộng hão huyền trong năm năm qua.
"Chào, tôi là Alisha và anh ấy là Jason," cô ấy nói với nụ cười tươi trên khuôn mặt khi giới thiệu bản thân và bạn của mình. Lời của cô ấy kéo tôi ra khỏi suy nghĩ.
"Chào mừng," tôi nói với khuôn mặt thẳng thừng và giọng điệu không cảm xúc khi tránh nhìn anh ấy, nói xong tôi quay gót và bước vào trong, rời xa anh ấy và bạn bè của anh ấy, để cửa nhà mở. Tôi nghe thấy bước chân họ theo sau nhưng tôi không quay lại nhìn họ và bước nhanh hơn. Tôi bước vào phòng khách nơi bà và dì Charlotte đang trò chuyện trong giọng thì thầm. Họ ngừng nói khi thấy tôi. Tôi đi và ôm bà, tựa đầu vào vai bà. Tôi cần sự ấm áp của bà để làm dịu đi sự đau đớn trong lồng ngực.
"Có chuyện gì vậy con yêu," bà hỏi khi vòng tay ôm tôi âu yếm. Bà ngay lập tức nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của tôi. Bà biết tôi đã rất háo hức để gặp lại anh ấy nhưng giờ sự háo hức đó đã biến mất.
"Không có gì, con chỉ cảm thấy mệt," tôi nói, vùi mặt vào cổ bà khi cảm nhận ánh mắt của anh ấy nhìn tôi.
"Em yêu, em có muốn chị pha cà phê cho không?" dì Charlotte hỏi tôi. Tôi lắc đầu từ chối.
"Mẹ," tôi nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh ấy gọi mẹ mình để thu hút sự chú ý của bà. Nghe lại giọng anh sau bao lâu làm tim tôi đập nhanh.
"Con yêu của mẹ về nhà sau cả năm trời," dì nói rồi đứng dậy ôm con trai mà tôi thấy từ khóe mắt.
"Mẹ nhớ con nhiều lắm," dì nói khi mắt dì rưng rưng nước mắt.
"Mẹ, đừng khóc," anh ấy nói khi ôm lại dì, vẫn nhìn về phía tôi trong khi tôi hoàn toàn phớt lờ anh.
"Bà ơi, bà khỏe không," anh ấy nói khi tiến đến gặp bà. Bà không buông tôi ra nhưng vẫn vỗ nhẹ lên má anh ấy đầy yêu thương.
"Bà khỏe con à, nhưng sao con lại gầy thế này?" bà hỏi anh khi nhìn khắp người anh, điều chỉnh kính trên mũi. Gầy gì chứ, anh ấy còn có nhiều cơ bắp hơn lần cuối tôi gặp anh.
"Mẹ bà, đây là bạn con Alisha và Jason. Họ sẽ nghỉ ngơi ở đây với chúng ta," anh ấy giới thiệu bạn mình với gia đình trong khi tôi vẫn im lặng nhắm mắt.
"Mẹ đã chuẩn bị phòng cho các con rồi. Người giúp việc sẽ dẫn các con đến phòng. Các con chắc mệt sau chuyến đi. Đi nghỉ ngơi đi, mẹ sẽ gọi xuống ăn trưa khi sẵn sàng," dì nói, tôi nghe thấy nụ cười trong giọng nói của dì. Rồi dì gọi một người giúp việc để dẫn họ đến phòng. Tôi cảm thấy chỗ bên cạnh mình lún xuống khi có người ngồi vào. Tôi biết ai đang ngồi bên cạnh mình vì tôi ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc.
"Mẹ, mẹ nghĩ có ai đó đang giận con không," anh ấy hỏi với giọng điệu vui vẻ khi tôi cảm thấy ánh mắt anh ấy nhìn vào mình trong khi nói chuyện với mẹ.
"Lần này con làm gì mà khiến cô ấy giận," dì hỏi anh khi tôi vẫn im lặng nhắm mắt.
"Có lẽ là xuất hiện," anh ấy nói với cùng giọng điệu, vẫn nhìn về phía tôi.
"Đừng làm phiền cô ấy. Cô ấy mệt rồi," bà nói khi bà xoa lưng tôi đứng về phía tôi. Bà luôn đứng về phía tôi.
"Mệt vì nói chuyện cả ngày," anh ấy nói với giọng chế giễu, làm tôi cắn môi trong. Anh ấy làm tôi tức giận hơn.
"Này, anh về rồi à," tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc khác làm tôi mở to mắt nhìn người đó.
"Ôi trời, hôm nay thật nhiều bất ngờ cho mình," tôi nghe thấy Kavin nói với giọng vui vẻ khi anh thấy tôi.
"Kevin," tôi reo lên tên anh và chạy về phía anh, rời khỏi vòng tay ấm áp của bà. Tôi ôm anh khi anh nâng tôi lên khỏi sàn một chút khi ôm tôi, làm tôi cười khúc khích.
"Mình nhớ cậu," tôi nói khi nhìn anh với nụ cười tươi trên mặt khi anh đặt tôi xuống. Kevin là con trai thứ hai của gia đình River và là bạn thân nhất của tôi. Anh chỉ hơn tôi một tuổi.
"Anh nhớ em nhiều hơn," anh ấy nói, nụ cười trên mặt anh ấy phản chiếu nụ cười của tôi. Chúng tôi luôn là đồng bọn trong mọi trò nghịch ngợm. Chúng tôi đã cùng nhau làm biết bao nhiêu trò chơi khăm.
"Chẳng phải cô ấy vừa mệt cách đây vài giây thôi sao?" Tôi nghe thấy anh ấy chế giễu từ phía sau lưng nhưng tôi lờ đi.
"Lu, đi chơi PlayStation mới mà anh mua nào. Anh đã dành nó cho chúng ta," anh ấy nói với giọng hào hứng, làm mắt tôi sáng rực lên vì vui mừng.
"Anh mua trò chơi mới à," tôi kêu lên với đôi mắt ngạc nhiên. Anh ấy gật đầu đồng ý, làm tôi cười tươi hơn.
"Đi thôi," tôi nắm tay anh ấy kéo về phòng để chơi.
"Mẹ gửi ít đồ ăn vặt cho chúng ta," anh ấy nói, quay đầu nhìn mẹ khi tôi đang kéo anh ấy đi.
"Ừ, nhưng đừng chơi quá lâu và xuống khi mẹ gọi ăn trưa nhé," chúng tôi nghe thấy giọng mẹ anh ấy từ xa khi chúng tôi gần đến phòng. Chúng tôi đã chơi khoảng một tiếng rưỡi. Tôi thắng Kavin ba lần và anh ấy thắng hai lần bằng cách gian lận.
"Đó là gian lận," tôi hét lên khi anh ấy tấn công tôi lúc tôi đang uống nước trái cây.
"Bạn thân ơi, trong trò chơi và chiến tranh mọi thứ đều công bằng," anh ấy nói khi tấn công tôi lần nữa, nhướng mày.
"Đó là tình yêu và chiến tranh, đồ ngốc," tôi nói khi phản công lại, làm anh ấy rên rỉ.
"Dù sao thì với anh, đó là trò chơi," anh ấy nói khi tập trung đánh bại tôi.
"Em nhớ Ella," tôi nói với giọng buồn khi vừa đánh bại anh ấy lần thứ tư. Tôi muốn chia sẻ mọi thứ với cô ấy.
"Sao lần này em không mang cô ấy theo," anh ấy hỏi khi ném tay cầm lên giường và bắt đầu ăn khoai tây chiên, nhìn tôi từ dưới hàng mi. Một nụ cười tinh nghịch hiện lên trên môi tôi.
"Anh cũng nhớ cô ấy à," tôi hỏi khi nhướng mày làm anh ấy nhét thêm khoai tây chiên vào miệng.
"Không," anh ấy nói với miệng đầy khoai tây chiên, cố tránh ánh mắt của tôi.
"Đồ nói dối," tôi nói và mặt anh ấy đỏ lên, làm tôi chọc vào tay anh ấy khi anh ấy vẫn cố tránh ánh mắt của tôi. Khi tôi đang trêu anh ấy, chúng tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Một người giúp việc đến và bảo chúng tôi xuống ăn trưa. Kevin lập tức đứng dậy để chạy thoát khỏi sự trêu chọc của tôi.
"Anh có muốn nói chuyện với cô ấy không? Em sẽ gọi cô ấy sau bữa trưa," tôi nói trên đường xuống để trêu anh ấy thêm. Anh ấy nhìn tôi với đôi mắt sáng lên trong một giây nhưng nhanh chóng che giấu khi hiểu rằng tôi đang trêu anh ấy, làm tôi cười khi bắt gặp anh ấy.
"Đừng trêu anh nữa," anh ấy nói khi chúng tôi gần đến bàn ăn.
"Được rồi, đừng giận, Romeo," tôi nói khi ngồi cạnh anh ấy. Bà và dì đã ở đó. Họ cũng biết về tình cảm của anh ấy với Ella. Họ hiểu tôi đang nói về cô ấy khi họ lắc đầu cười.
"Vậy ai là cô gái xui xẻo đây?" Tôi nghe một giọng nói quen thuộc hỏi khi anh ta bước xuống với chiếc quần thể thao và áo thun ôm sát cơ thể. Anh ta vẫn nhìn tôi chờ đợi câu trả lời từ tôi nhưng tôi nhìn đi chỗ khác và không trả lời. Kevin nhìn tôi với vẻ mặt cau có.
"Tại sao cô ấy lại xui xẻo? Tôi tốt hơn cậu nhiều đấy," Kavin nói với giọng bực bội.
"Ôi, mùi thơm quá," tôi nghe thấy giọng một phụ nữ trước khi anh ta kịp trả lời em trai mình. Anh ta bắt đầu bước đến chỗ tôi ngồi nhưng cô ấy nắm lấy tay anh, ngăn lại. Bà nội hắng giọng và cô ấy buông tay anh ra.
"Ngồi cạnh bà đi," bà nói với ánh mắt nài nỉ và tôi nhìn thấy tất cả bằng ánh mắt cứng rắn của mình. Họ cùng ngồi xuống trước mặt tôi, trong lúc đó, bạn của họ cũng xuống để tham gia bữa trưa.
"Dì ơi, con không ăn nổi nữa. Con đã ăn nhiều khoai tây chiên và cuốn cay rồi," tôi nói khi dì đặt thêm thức ăn lên đĩa của tôi.
"Không phàn nàn gì, con vẫn chưa ăn hết một nửa thức ăn, ăn nhanh rồi dì sẽ cho con kem," dì nói với nụ cười. Họ đều dùng cùng một chiêu này với tôi, khiến tôi thở dài.
"Dì ơi, không phải chỉ có bố đã lợi dụng điểm yếu của con đủ rồi sao," tôi hậm hực nhìn dì rồi nhìn lại đĩa thức ăn của mình. Alisha nhìn tôi khi nghe tôi gọi dì, nhận ra tôi không phải là em gái của anh ta. Anh ta cứ nhìn tôi khi tôi rên rỉ.
"Con yêu, ăn hết cho bà nhé," bà nói với ánh mắt nài nỉ khiến tôi không thể từ chối.
"Sẽ có hai quả bóng đá trên sân khi con quay lại trường," tôi nói, nhét thức ăn vào miệng với khuôn mặt chua chát khiến họ cười.
"Vậy là em chơi bóng đá," Jason hỏi tôi, đột nhiên khiến mọi người nhìn về phía chúng tôi. Tôi gật đầu đồng ý rồi ra hiệu cho Kevin di chuyển đĩa của anh ấy gần tôi. Anh ấy đẩy đĩa và tôi đặt hơn nửa thức ăn lên đĩa của anh ấy mà không ai nhận ra sự trao đổi của chúng tôi. Anh ấy luôn giúp tôi. Tôi ngẩng đầu lên xem có ai nhận ra không và thấy Jason cười toe toét nhìn tôi khi anh ấy bắt gặp chúng tôi. Cảm ơn Chúa anh ấy không nói gì và tiếp tục ăn, khiến tôi mỉm cười lại với anh ấy. Tôi quay mắt lại đĩa của mình để ăn cho xong để có thể ăn kem.
"Mẹ ơi, Luna lại đưa thức ăn của mình cho Kevin," tôi nghe thấy giọng nói cứng rắn làm tôi rùng mình khi anh ta gọi tên tôi. Dì ra lệnh cho Kavin đặt lại thức ăn của tôi lên đĩa và bắt đầu mắng anh ấy. Tôi nhìn anh ta với ánh mắt giận dữ, anh ta nhìn lại tôi với khuôn mặt cứng rắn nhưng có một chút cười mỉm. Anh ta mong tôi sẽ hét lên nhưng tôi im lặng.
Thật sai lầm khi anh ta nghĩ rằng tôi sẽ nói chuyện với anh ta sau trò hề mà anh ta đã làm.