Read with BonusRead with Bonus

Chương 2

Anh ấy có nhớ lời hứa đã hứa với mình không?

Tôi đã lạc vào dòng suy nghĩ của mình đến mức không nhận ra khi tôi đổ gục xuống ghế vì mệt mỏi. Lần tới khi mở mắt ra, tôi thấy mình đang cuộn tròn trong chăn trên giường trong phòng ngủ của mình. Tôi chớp mắt để làm rõ tầm nhìn. Tôi gỡ chăn ra và đặt chân xuống sàn. Tôi vẫn đang mặc áo thi đấu bóng đá.

Chắc là bố đã đưa tôi lên giường.

Tôi nhìn chăm chăm vào băng dán hình mặt cười trên cả hai đầu gối của mình. Bố luôn làm vậy khi tôi ngủ vì mỗi lần bố làm tôi đều càu nhàu rằng tôi không còn là trẻ con nữa và bố sẽ trả lời rằng tôi vẫn là trẻ con đối với bố. Tôi đi vào phòng tắm để tắm vì đã đến giờ ăn tối. Tôi cởi quần áo ra và tắm nước ấm vì cơ bắp của tôi hơi đau do ngủ trong xe suốt chuyến đi. Những vết bầm tím của tôi đau nhói khi nước ấm chạm vào. Tôi phớt lờ nó và nhanh chóng ra khỏi phòng tắm khi bụng tôi kêu lên. Bữa ăn cuối cùng tôi ăn là bữa sáng và bây giờ tôi đói quá nên tôi nhanh chóng mặc đồ ngủ và đi xuống theo mùi thơm ngon của gà rán từ bếp.

"Hôm nay có món gì đặc biệt cho bữa tối vậy," tôi nói khi ngồi lên ghế cao và lấy một miếng gà rán mà bố đã để bên cạnh bếp.

"Spaghetti với gà rán cay. Cẩn thận nhé, nó vẫn còn nóng," bố nói khi vừa mới lấy chúng ra khỏi dầu nóng. Tôi vẫn lấy một miếng lớn và cắn một miếng ngon lành.

"Hmmm, bố, nó cay, mọng nước và ngon đúng như con thích," tôi nói khi miệng vẫn đang nhai miếng gà và tiếp tục cắn thêm một miếng nữa. Bố cười nhìn tôi. Bố đã rán xong gà và trong khi đó tôi đã ăn xong bốn miếng gà. Bố mang thức ăn ra bàn khi tôi vừa ăn xong miếng gà thứ tư và đang liếm ngón tay.

"Lu, mang nước ra đây và đến ăn tối nào," bố hét từ khu vực ăn uống khi đã bày xong bàn. Tôi lấy bình nước và hai ly cho chúng tôi. Tôi ngồi vào chỗ và bố đặt một đĩa spaghetti lớn với nhiều miếng gà cay hơn lên đĩa của tôi.

"Bố ơi, con đã no nửa rồi," tôi nói nhìn đĩa của mình với đôi môi mím lại.

"Ăn hết đi rồi con sẽ có kem tráng miệng," bố nói với nụ cười trên môi. Bố biết chiêu này luôn hiệu quả với tôi.

"Bố, đó là hối lộ đấy," tôi nói trong khi nhìn bố với đôi mắt hẹp lại. Mà, tôi không phàn nàn.

"Vậy là con không muốn ăn kem nữa à, để ba ăn hết nhé," ba nói trong khi đang đưa mì spaghetti vào miệng mình khi mình vừa định phản đối. Mình nhai nhanh để có thể nói tiếp nhưng ba lại tiếp tục đút thêm một muỗng đầy mì spaghetti vào miệng mình.

"Ba ơi," mình nói với miệng đầy thức ăn, khiến ba cười to. Chúng mình tiếp tục ăn tối và mình kể cho ba nghe những câu chuyện về trường học và ký túc xá, cả về mình và Ella nữa. Ba cười khi nghe mình kể về chuyện chúng mình đã trộn hóa chất làm mặt cô giáo hóa học chuyển thành màu tím và yêu cầu cô kiểm tra, kết quả là mặt cô tím ngắt.

Sau đó, mình và Ella phải dọn vườn cả tuần vì cô giáo đã mách với chị trưởng. Ba chưa bao giờ ngăn mình làm những điều nghịch ngợm; thậm chí ba còn đôi khi đưa ra ý tưởng nhưng luôn dặn mình không được làm ai bị thương. Ba chưa bao giờ ngăn mình là chính mình. Các bạn gái cùng tuổi mình thích mặc đẹp và để tóc dài đến eo, học cách trang điểm nhưng mình thì không hứng thú với những thứ đó. Mình thích tóc ngắn và cảm thấy thoải mái trong áo bóng đá. Mình có thể mặc nó cả tuần.

"Ba ơi, con no rồi, con không thể ăn thêm nữa," mình nói khi không thể ăn thêm gì trong khi ngồi thụp xuống ghế vì bụng đã quá no đến nỗi mình không thể nhấc ngón tay lên. "Con chưa ăn được bao nhiêu cả," ba nói và lắc đầu khi ba lấy đĩa của mình để ăn nốt.

"Ba ơi, nếu con tiếp tục ăn như vậy thì khi con trở lại trường sau kỳ nghỉ, sẽ có hai quả bóng trên sân bóng đá đấy," mình nói với vẻ mặt kinh hoàng khiến ba cười lớn. Sau bữa tối, chúng mình quyết định xem phim với kem trong tay. Ban đầu ba không cho mình kem, trêu rằng mình đã no rồi.

"Ba ơi, lúc nào trong bụng con cũng có chỗ cho kem mà," mình nói và lấy kem từ tay ba. Ba ngủ gật khi xem được nửa phim nên mình xem hết phim sau khi đắp chăn cho ba và nằm sát bên ba trong cùng chiếc chăn. Mình biết ba mệt mỏi vì công việc nhưng ba vẫn muốn dành thời gian cho mình. Mình cũng vậy. Mình nhớ ba rất nhiều khi trở lại trường. Sáng hôm sau khi mở mắt, mình lại thấy mình nằm trên giường. Trong ngôi nhà này, mỗi khi mình ngủ, lần tiếp theo mở mắt ra mình luôn thấy mình nằm trên giường. Tất cả là nhờ ba. Mình dụi mắt và hít một hơi thật sâu. Mình tỉnh dậy sau khi ngửi thấy mùi ngọt ngào. Không lãng phí thời gian, mình chạy xuống để thấy ba đang làm bánh pancake cho mình.

"Bánh xèo," tôi reo lên vui sướng khi thấy bố đang làm một chồng bánh. Tôi chạy tới định ăn nhưng bố đẩy tay tôi ra.

"Trước hết đi đánh răng và rửa mặt đi. Bố thấy nước bọt chảy đầy má con kìa," bố nói giọng nghiêm nghị, chỉ vào má tôi làm tôi ngay lập tức đưa tay lên lau nhưng chẳng có gì cả.

"Bố," tôi nói khi bố trêu tôi, làm tôi cười vì phản ứng của mình.

"Đi nhanh lên, chuẩn bị xong xuống đây. Bố sẽ đưa con đến biệt thự Riviera sau bữa sáng," bố nói, làm tôi chạy ngay về phòng thay đồ trước khi ông nói thêm gì nữa. Tôi háo hức muốn đến biệt thự Riviera. Khi tôi xuống nhà trong bộ áo thun rộng thùng thình và quần jeans rách, tôi thấy bố đang ngồi đọc báo chuẩn bị đi làm.

"Lại đây, bố đang đợi con," bố nói, đặt tờ báo sang một bên và mỉm cười với tôi. Chúng tôi ăn sáng cùng nhau, tôi ăn vội vàng để có thể đi sớm. Bố lắc đầu cười khi thấy tôi ăn nhanh trong khi ông nhâm nhi cà phê.

"Đi thôi," tôi nói khi đặt ly nước trái cây trống không xuống.

"Con phá kỷ lục ăn sáng nhanh của mình rồi đấy. Lần trước mất mười phút, hôm nay chỉ có năm phút thôi," bố nói, nhìn đồng hồ đeo tay và cười vui khi thấy sự háo hức của tôi.

"Bố, đi thôi, bố sẽ trễ làm đó," tôi nói giọng nghiêm túc rồi chạy ra cửa, bố theo sau. Mười lăm phút sau, chúng tôi đến nơi vì không xa chỗ chúng tôi ở. Một người giúp việc mở cửa cho chúng tôi và tôi chạy vào nhà như lúc còn nhỏ.

"Bà ơi," tôi hét to khi thấy bà đang ngồi phòng khách nói chuyện với dì Charlotte.

"Ôi trời, bất ngờ quá, Luna xinh đẹp của bà về nhà rồi," bà nói vui mừng mở rộng vòng tay ôm tôi.

"Con nhớ bà lắm," tôi nói như một đứa trẻ mười tuổi khi bà vỗ nhẹ lưng tôi đầy yêu thương.

"Ai cũng nhớ bà, chẳng ai nhớ dì cả," tôi nghe dì Charlotte nói giọng buồn, làm tôi nhìn dì cười toe toét.

"Con cũng nhớ dì mà," tôi nói và ôm dì khi rời khỏi vòng tay của bà.

"Bạn bè con đều thích bánh muffin dì gửi lần trước," tôi nói với nụ cười lớn trên mặt.

"Dì sẽ làm thêm cho con mang về cho bạn bè, nhưng trước khi dì đưa cho con," dì nói với nụ cười hài lòng. Dì Charlotte lúc nào cũng thích nấu ăn cho mọi người.

"Charlotte, đừng có nuông chiều nó quá," bố nói khi ông ngồi xuống bên cạnh bà nội sau khi chào buổi sáng với họ.

"Anh còn chưa cho em cơ hội để nuông chiều nó nữa. Em đã nói với anh nhiều lần rằng em sẽ chăm sóc nó, nhưng giờ anh lại phải đưa con bé yêu quý của em vào ký túc xá," dì nói với giọng cứng rắn khi một lần nữa cho bố thấy sự không đồng tình của mình về việc gửi em đi xa.

"Anh biết em sẽ chăm sóc nó còn hơn cả anh, nhưng anh cũng biết con gái anh nghịch ngợm thế nào. Em biết nó đã làm gì với cô giáo hóa học của nó không?" và cứ thế bố kể hết những việc làm của em khiến mọi người cười rộ lên.

"Honey, lại đây để bà nhìn rõ hơn nào," bà nội nói sau một lúc nên em đứng dậy và đến gần bà.

"Cháu lớn nhanh quá, xinh đẹp y như mẹ cháu," bà nói đầy yêu thương khi vỗ nhẹ vào má em.

"Con gái lớn nhanh thật. Cảm giác như mới hôm qua nó còn bé tí, giờ đã lớn rồi," bố nói với giọng trầm. Em có thể thấy bố không thích em lớn lên. Bố muốn em vẫn là cô bé Luna nhỏ bé của bố, người luôn chạy theo bố với cái mũi chảy.

"Thôi đừng nói chuyện tình cảm nữa. Luna này, cháu đã quyết định sẽ làm gì vào sinh nhật mười sáu tuổi của mình chưa?" dì hỏi em với giọng phấn khích khi lau góc mắt. Đúng vậy, em sắp tròn mười sáu tuổi trong vài ngày tới. Em kể cho họ nghe những gì em đã quyết định làm và họ lắng nghe với rất nhiều kiên nhẫn. Một lúc sau bố đi làm.

Bố làm việc ở công ty Riviera với vai trò là quản lý. Bố và chú John là bạn từ thời đại học, sau khi tốt nghiệp chú John mời bố làm việc cùng trong công ty của cha chú và từ đó họ làm việc cùng nhau. Chúng em như một gia đình. Tất cả mọi người đều yêu thương em. Tất cả mọi người và đột nhiên em nhớ ra lý do tại sao em muốn quay lại đây. Em hỏi dì về anh ấy. Dì nói anh ấy đang từ California trở về nghỉ hè. Đây là năm cuối của anh ấy ở đại học. Em vẫn đang nói chuyện với họ thì nghe thấy tiếng còi xe.

"Chắc là anh ấy về rồi," dì nói với nụ cười lớn trên mặt.

"Để con ra mở cửa," nói xong em chạy ra cửa trước khi người giúp việc kịp làm. Với nụ cười lớn trên mặt, em mở cửa khi cảm thấy sự háo hức giống như hôm qua khi nghĩ đến việc gặp lại anh ấy sau một năm. Em thấy anh ấy bước ra khỏi xe và rồi một cậu bạn cùng tuổi anh ấy cũng bước ra khỏi xe, rồi điều tiếp theo em thấy là nụ cười biến mất khỏi mặt mình. Một cô gái xinh đẹp mặc váy ngắn bước ra từ xe của anh ấy và nắm lấy cánh tay anh ấy khiến tim em như rơi xuống dạ dày.

Cô ấy là ai?

Previous ChapterNext Chapter